Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Thẩm Chấp Hoan, Trình Chiêu cảm nhận được niềm vui trào dâng trong lòng, nhưng vì không muốn khiến cô tức giận bỏ đi, anh quyết định kiềm chế lại: “Nói đi, chuyện gì.”
“... Là anh bảo tôi nói đấy nhé, vậy tôi nói đây. Nói trước là anh không được tức giận đâu.” Thẩm Chấp Hoan rào trước.
Trình Chiêu gật đầu: “Không tức giận.”
Thẩm Chấp Hoan nhìn chằm chằm anh một lúc, cuối cùng quyết định tin tưởng một lần, sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Dự án núi Diễm Dương không thể khởi động được, mảnh đất đó có vấn đề!”
Trình Chiêu không có vẻ gì là ngạc nhiên, bình tĩnh hỏi cô: “Vấn đề gì?”
“Khu vực đó sắp bị thu hồi làm nghĩa trang rồi, một thời gian nữa sẽ có thông báo. Nếu bây giờ các anh mua đất thì cũng sẽ đổ sông đổ bể.” Thẩm Chấp Hoan nhìn anh, kể lại ân oán giữa Lý Tiến Bộ và nam nữ chính.
Trình Chiêu im lặng nghe, chờ cô nói xong hỏi: “Cô có bằng chứng gì không?”
“Tôi không có.” Thẩm Chấp Hoan chán nản: “Không chỉ không có bằng chứng mà còn vì lý do cá nhân nên tôi không thể liên lạc với em gái để làm chứng. Hơn nữa cho dù tôi liên hệ với cô ấy thì cũng chưa chắc cô ấy sẽ nói thật. Điều duy nhất có thể chứng minh là ân oán giữa bọn họ, chuyện này có thể tìm Lý Tiến Bộ để kiểm chứng. Còn về chuyện dự án, tôi không có bằng chứng.”
Trong cốt truyện, cô và Trình Chiêu chỉ là người qua đường không có tên tuổi. Người thực sự đối đầu là Lý Tiến Bộ và nam chính, còn việc nữ chính đứng về phía ai, có lẽ không cần suy nghĩ. Vì vậy cho dù cô có mạo hiểm tìm nữ chính để nói chuyện, thì chưa chắc kết quả đã như ý.
Trình Chiêu im lặng một lúc lâu: “Cô tìm Lý Tiến Bộ là vì chuyện này sao?”
Anh dùng giọng điệu trần thuật, hiển nhiên không cần Thẩm Chấp Hoan trả lời, nói xong lại tiếp tục hỏi: “Sao cô không nói với tôi trước?”
“Không phải anh không thích tôi hỏi thăm dự án này sao, anh còn nói đây là việc của Đổng Văn, không cần tôi quan tâm.” Nếu không phải do anh bài xích, thì chắc chắn phản ứng đầu tiên của cô sẽ không phải là tìm Lý Tiến Bộ giải quyết.
Trình Chiêu im lặng trong giây lát: “Tôi không phản cảm việc cô hỏi thăm về dự án này.”
“Vậy tại sao anh nói không cần tôi lo?” Thẩm Chấp Hoan thấy anh không có phản ứng lớn gì, lúc này mới to gan hơn.
Trình Chiêu liếc nhìn cô: “Hôm đó mắt cô dán chặt vào Lý Tiến Bộ, hận không thể nuốt anh ta vào bụng. Sao tôi biết cô có hứng thú với dự án này hay có hứng thú với người đó.”
“Sao có thể có gì với anh ta… Ý của anh là ngày đó anh nói vậy chỉ vì không muốn tôi tiếp xúc nhiều với Lý Tiến Bộ, chứ không phải là không thích tôi nhắc tới dự án à?”
Trình Chiêu không nói gì.
Thẩm Chấp Hoan cạn lời đấm nhẹ vào người anh: “Sao anh không nói sớm. Biết thế tôi đã không phải tìm Lý Tiến Bộ rồi, nói thẳng với anh là xong.”
“Sao tôi biết cô muốn nói vấn đề này.” Trình Chiêu vẫn luôn bình tĩnh.
Thẩm Chấp Hoan liếc anh, sau đó lại dẫn câu chuyện trở về trọng tâm: “Tóm lại chuyện này là như vậy, anh thật sự muốn hợp tác với Lý Tiến Bộ sao?”
Trình Chiêu không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô.
Thẩm Chấp Hoan thở dài: “Tôi biết lời tôi nói có nhiều sơ hở, cũng không có bằng chứng cụ thể. Đến Lý Tiến Bộ là người trong cuộc còn không tin tôi, huống chi là anh. Đây là một dự án lớn, ảnh hưởng đến lợi nhuận cả năm sau của anh. Nếu anh vẫn muốn hợp tác với anh ta, tôi cũng không ngăn cản được. Dù sao thì tôi đã nói ra rồi, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn, còn lại thì tôi mặc kệ.”
Tuy rằng nói như vậy, cô vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh, anh tin tôi không?”
“Tin.” Trình Chiêu không hề do dự.
Thẩm Chấp Hoan sững sờ, ánh mắt sáng lên, nhưng chưa kịp vui mừng thì đã nghe giọng anh lạnh nhạt: “Nhưng tôi là ông chủ Kiến trúc Chiêu Dương, tôi phải chịu trách nhiệm với những người dưới quyền. Cô không đưa ra được bằng chứng, tôi không thể tùy tiện bỏ một dự án quan trọng như vậy.”
Ánh sáng trong mắt Thẩm Chấp Hoan tắt vụt, một lúc lâu sau chua xót cười: “Có lẽ Lý Tiến Bộ cũng nghĩ như vậy… Dù sao các anh cứ tự nghĩ rồi làm đi, những gì tôi có thể làm thì cũng làm rồi. Việc khác tôi cũng không thể làm gì được, còn lại là việc của các anh.”
Trình Chiêu nhìn cô một lúc lâu, mới chậm rãi “Ừ”.
“Lạnh quá, mau đi ăn cơm thôi, đến giờ tôi mới chỉ được ăn hai miếng hoa quả trong quán lẩu thôi.” Giọng Thẩm Chấp Hoan lại vui vẻ, đẩy anh đi về phía trước.
Trình Chiêu liếc nhìn cô: “Tôi không nghe cô, cô có giận không?”
Thẩm Chấp Hoan ngẩn người, tiếp theo dở khóc dở cười: “Tôi giận gì chứ, nói cho cùng đây là chuyện của anh. Tôi chỉ hy vọng sau này anh không cần hối hận vì những lựa chọn của mình, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải sống thật tốt.”
Sau khi dạo một vòng trên ranh giới sinh tử, cô cảm thấy nhiều chuyện cũng chẳng đáng bận tâm như trước nữa. Dạo này vẫn còn lo lắng vì dự án, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chỉ có vậy thôi. Cả đời này, chỉ cần còn sống là đã tốt lắm rồi. Phá sản thì cứ phá sản đi. Tuy nhà họ Thẩm chẳng mấy tốt đẹp với đứa con gái trưởng, nhưng trước khi ông nội nữ phụ mất, ông vẫn để lại cho cô một phần tài sản. Đến lúc chuyện liên hôn đổ bể, cô sẽ quay về lấy tiền tài trợ cho Trình Chiêu làm lại từ đầu.
Nghĩ như vậy, Thẩm Chấp Hoan cảm thấy thả lỏng, hơi hối hận vì đã tự tìm phiền muộn cho bản thân, không sớm nói với Trình Chiêu.
Trình Chiêu thấy phản ứng của cô không giống giả vờ, im lặng một lúc rồi túm lấy mũ cô: “Đói quá, đi nhanh đi.”
“Này! Buông ra, tôi không nhìn thấy đường!” Thẩm Chấp Hoan cạn lời giãy dụa, ở trên đường lớn trong đêm đông mà suýt không nhịn được xắn tay áo lên đánh anh.
Sau khi nói cho anh biết chuyện này, hai người không ai nhắc đến chuyện đó nữa, như thể chưa từng có gì xảy ra. Cuộc sống vẫn cứ trôi qua như bình thường. Chỉ là, từ hôm sau, Trình Chiêu bỗng có thêm một loạt các bữa tiệc xã giao, ngày nào cũng uống đến tận khuya mới về. Mà cái thẻ anh đưa cho Thẩm Chấp Hoan, cô cũng không còn dùng nữa. Chất lượng bữa trưa của hai người ở công ty cũng tụt dốc không phanh.
Đến một bữa trưa nọ, Trình Chiêu nhìn hai phần cơm chiên trứng đơn giản, im lặng một lát rồi mở miệng: “Tôi nhớ tấm thẻ tôi đưa cho cô, cô mới tiêu mấy ngàn thôi mà.”
“Tiết kiệm đi, nếu sau này anh phá sản thì vẫn có tiền mà dùng.” Thẩm Chấp Hoan nói xong dừng một chút: “Không đúng, lát nữa tôi phải rút tiền ra, lỡ như ngân hàng đóng băng tài khoản của anh, đóng băng luôn cái thẻ này thì sao nhỉ? Hiện tại tôi không có căn cước, không thể mở thẻ ngân hàng mới, chi bằng cứ giữ tiền mặt đi. Khi nào chạy trốn thì vác lên lưng là xong.”
Trình Chiêu lặng lẽ liếc cô một cái, không nói gì mà ngồi xuống ăn cơm. Đây không phải lần đầu tiên cô tưởng tượng ra viễn cảnh hai người sau khi anh phá sản sẽ sống thế nào. Nhưng thôi kệ, thấy trong kế hoạch của cô lúc nào cũng có anh, vậy thì anh cũng không chấp nhặt với cô làm gì.
Thẩm Chấp Hoan liếc nhìn quầng thâm mắt của Trình Chiêu, một lúc lâu nhịn không được hỏi: “Gần đây anh gặp ai vậy, trông không giống đã từng hợp tác.” Cô biết anh đi xã giao nhưng chưa bao giờ được dẫn theo. Chỉ thỉnh thoảng thấy mấy người đưa anh về, cô mới đoán ra anh đã làm gì.
“Ừ, vài người bạn ấy mà.” Trình Chiêu lười biếng nói.
Thẩm Chấp Hoan mím môi: “Bạn bè gì mà để anh uống say tới vậy. Công việc vốn đã mệt chết đi được, anh bớt ra ngoài tham gia mấy bữa tiệc vô dụng đi, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều hơn không được sao? Anh coi chừng đột quỵ đấy.”
Trình Chiêu khựng lại: “Cô còn trẻ mà sao cứ như bà mẹ già thế? Lúc nào cũng nhắc tới sống chết.”
“... Không phải tôi đang quan tâm anh sao? Còn nữa, cái gì mà nhắc tới sống chết, nếu như anh từng chết rồi thì anh còn yêu quý mạng sống hơn cả tôi đấy!” Thẩm Chấp Hoan vô cùng đau lòng, cô vốn là người lười biếng, nhưng vì muốn sống lâu hơn mà đã bắt đầu tập thể dục rồi. Vậy mà cái ông này, gần ba mươi tuổi bỗng nhiên lăn lộn ăn chơi!
Trình Chiêu nhướng mày nhìn cô: “Cô từng chết à?”
“Tôi tất nhiên là… chưa chết! Nhưng chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao? Anh nhìn xem, có bao nhiêu người được sống đến già chứ? Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, bình thường tôi còn chẳng khuyên ai đâu đấy!” Thẩm Chấp Hoan liếc hắn một cái đầy khinh bỉ.
Trình Chiêu dừng lại một lúc lâu, khóe môi khẽ cong lên: “Cảm ơn vì đã quan tâm.”
“Đừng có cảm ơn suông, tôi hỏi anh, hôm nay anh còn đi uống không?” Thẩm Chấp Hoan hỏi.
Trình Chiêu không nói lời nào.
Khóe miệng Thẩm Chấp Hoan giật giật: “... Tôi quan tâm anh thà đi quan tâm một con heo còn hơn.”
“Tôi sẽ về sớm.” Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Trình Chiêu hiếm khi lộ ra ý cười.
Thẩm Chấp Hoan liếc anh, vùi đầu ăn cơm chiên trứng của mình.
Sau khi hai người ăn xong, Lý Tiến Bộ dẫn theo đội ngũ của mình đến. Theo lời Đổng Văn, hôm nay họ đến để ký hợp đồng. Một khi ký xong, hai bên sẽ bắt đầu huy động vốn để mua lại khu đất từ tay tư nhân, sau đó tiến hành quy hoạch và phát triển quy mô lớn.
Ừm, dựa theo nội dung cốt truyện, mua xong chưa đầy hai tháng, mảnh đất đó đã bị tịch thu rồi.
Mặc dù đã quyết định sống theo kiểu “không màng sự đời” với cốt truyện, nhưng nghĩ đến khoản tiền khổng lồ mà cả hai bên sắp mất, lòng Thẩm Chấp Hoan vẫn nhói đau từng cơn. Khi nghe nói Lý Tiến Bộ đã đến quầy lễ tân, cô ôm mặt như thể bị đau răng, rồi nói với Trình Chiêu: “Tôi sợ nhìn thấy hợp đồng xong sẽ không nhịn được mà xé nó mất, thôi tôi không đi với anh đâu.”
Trình Chiêu nhìn cô, sau đó đi thẳng tới phòng họp.
Anh vừa đi, Thẩm Chấp Hoan nhìn thời gian trên điện thoại nhảy từng giây. Những con số liên tục thay đổi ấy giống như từng viên đá nhỏ, từng viên từng viên rơi thẳng vào tim cô, khiến lòng cô nảy lên từng cơn lo lắng.
Mà trong phòng họp, sau khi hai bên đều xác định hợp đồng không có vấn đề, Lý Tiến Bộ vung tay lên trước mặt Trình Chiêu, ký tên mình vào trang cuối cùng, tiếp tục đẩy hợp đồng ra trước mặt Trình Chiêu.
“Tổng giám đốc Trình, lần thứ ba hợp tác rồi, hy vọng có thể vui vẻ như hai lần trước.” Lý Tiến Bộ nhếch khóe môi.
Trình Chiêu nhìn chằm chằm hợp đồng một lúc lâu, cuối cùng cầm bút lên, nhưng mà lúc sắp ký tên, anh buông bút trong tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lý Tiến Bộ: “Tổng giám đốc Lý, nếu tiện, tôi muốn hai chúng ta nói chuyện riêng một chút.”
Sắc mặt Lý Tiến Bộ khẽ thay đổi, sau một lúc lâu nhìn người phía sau, những người khác lập tức đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
“Hợp đồng có vấn đề gì sao?” Lý Tiến Bộ lười biếng hỏi: “Nếu có thì tôi đề nghị gọi luật sư đến đây để có thể kịp thời sửa lại.”
Trình Chiêu cụp mắt, im lặng một lúc rồi bất chợt bật cười khẽ: “Hợp đồng thì không có vấn đề, nhưng tôi tạm thời không thể ký.”
Nụ cười trên mặt Lý Tiến Bộ cứng lại, ánh mắt dần lạnh xuống.