Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Đại Lão

Chương 23: Không nghe con rùa tụng kinh

Thẩm Chấp Hoan nghe được mấy chữ này thì không nhịn được run lên, một muỗng lạc vụn rơi mất hơn nửa. Ngạn Chu kêu lên: “Hoan Hoan cô phải cẩn thận chứ, quán này chỉ cho miễn phí phần nước chấm đầu tiên thôi, từ phần thứ hai là phải tốn tiền đấy.”

Thẩm Chấp Hoan ngượng ngùng cười, hiếm khi không phản bác anh ta. Trình Chiêu nhìn cô, phủi sạch lạc rơi trên bàn. Thẩm Chấp Hoan đưa nước chấm cho anh, vẻ mặt chờ mong nói: “Anh nếm thử đi, tôi vừa học được của tổng giám đốc Lý đấy, mùi vị không tệ đâu.”

Trình Chiêu nếm thử, sau đó gật đầu, Thẩm Chấp Hoan cười vui vẻ.

“Mặt mũi của tổng giám đốc Trình lớn thật, được hưởng bát nước chấm đầu tiên từ tay học trò tôi đích thân dạy.” Lý Tiến Bộ ung dung nói.

Thẩm Chấp Hoan lễ phép cười: “Không phải anh đã có một bát rồi sao.”

“À, phần này sao, tôi pha cho giám đốc Đại Ngạn thôi.” Lý Tiến Bộ đưa nước chấm trong tay đến trước mặt Ngạn Chu, sau đó là vẻ lưu manh nhìn Thẩm Chấp Hoan: “Bây giờ không còn rồi, em có thể pha cho tôi một bát không?”

Khóe miệng Thẩm Chấp Hoan giật giật, thầm nghĩ anh trêu ai đấy? Đang muốn từ chối thì chợt nghe Trình Chiêu thản nhiên nói: “Cho tổng giám đốc Lý một bát đi.”

Cô ngẩn người, nghi hoặc nhìn anh. Thấy anh gật đầu, cô đành cầm bát lên, nghiêm túc bắt tay vào làm. Lý Tiến Bộ sợ cô chơi khăm, nên chăm chú theo dõi từ đầu đến cuối. Thấy cô pha chế rất nghiêm túc, anh ta mới yên tâm. Nhận bát nước chấm xong, anh ta cầm đũa lên, cười trêu chọc: “Nước chấm do em gái tự tay pha, hẳn có mùi vị rất đặc biệt…”

Chưa nói hết câu, nước chấm đã vào miệng. Sau đó, những lời còn lại không thể nào thốt ra nổi. Trong vòng nửa phút, đầu óc anh ta hoàn toàn trống rỗng. Đến khi lấy lại tinh thần, chỉ có một câu hỏi: Sao cô có thể pha được một loại nước chấm khó ăn thế này nhỉ?

“Chấp Hoan không giỏi nấu nướng, tổng giám đốc Lý ăn quen không?” Trình Chiêu chậm rãi hỏi.

Lý Tiến Bộ khó khăn nhìn anh: “Còn anh thì sao?” Anh ta vẫn luôn giám sát chặt chẽ, Thẩm Chấp Hoan pha cho hai người giống hệt nhau, của anh ta khó ăn như vậy thì của anh chắc chắn cũng không thể ngon nổi.

“Đương nhiên.” Trình Chiêu khá bình tĩnh.

Khóe miệng Lý Tiến Bộ co giật, định lấy bát khác để pha lại thì chợt nghe Trình Chiêu chậm rãi bổ sung: “Chấp Hoan rất ít xuống bếp, Ngạn Chu và Ngạn Cận quen biết cô ấy lâu như vậy mà còn chưa được thử tay nghề của cô ấy đâu. Tổng giám đốc Lý đúng là có lộc ăn.”

Bàn tay đang cầm bát của Lý Tiến Bộ bỗng dừng lại. Đúng lúc này, Ngạn Chu dùng muỗng gắp một miếng thịt bỏ vào bát nước chấm của anh ta: “Cảm ơn tổng giám đốc Lý đã pha nước chấm cho tôi, ngon lắm, anh mau ăn thịt đi.”

Lý Tiến Bộ: “...” Nếu không phải vẻ mặt của Ngạn Chu quá mức ngây thơ, anh ta thật sự nghĩ là mình đang bị chơi xỏ.

Thẩm Chấp Hoan thấy anh ta không động đũa thì tò mò hỏi: “Sao tổng giám đốc Lý không ăn?”

“... Phải ăn chứ.” Lý Tiến Bộ cười gượng, gắp thịt dê cuốn chấm gia vị, miễn cưỡng ăn hết trong ánh mắt chờ mong của Thẩm Chấp Hoan.

“Thế nào, ăn ngon không?” Thẩm Chấp Hoan lập tức hỏi.

Đối mặt với ánh mắt vô tội như nai con của cô, Lý Tiến Bộ thật sự không đành lòng nói ra bốn chữ “rất là kinh khủng”. Anh ta chỉ có thể cắn răng gật đầu, Thẩm Chấp Hoan lập tức mỉm cười, quay đầu nói với Trình Chiêu: “Đây là lần đầu tiên có người nói đồ tôi làm ngon đấy.”

“Cô chỉ pha nước chấm thôi.” Trình Chiêu nhắc nhở.

Thẩm Chấp Hoan mặc kệ lời anh: “Thì cũng là bước tiến lớn rồi, anh nghĩ mà xem món trứng xào của tôi… chẳng phải lần này đáng khen rồi sao?”

Trình Chiêu và cô nhìn nhau một lúc, một lúc sau khẽ gật đầu: “Đúng là rất hiếm thấy, vì vậy không thể lãng phí.” Nói xong anh nhìn Ngạn Chu: “Cậu gắp thức ăn cho tổng giám đốc Lý đi, sắp tới công việc của Chiêu Dương còn cần tổng giám đốc Lý giúp đỡ.”

“Được thôi!” Ngạn Chu rất thích phục vụ đối tác làm ăn. Nghe vậy nhanh chóng vớt đồ ăn mới chín tới, không ngừng bỏ vào bát của Lý Tiến Bộ.

Vẻ mặt Lý Tiến Bộ hoàn toàn cứng đờ: “Không cần nhiều thế đâu?”

“Không sao, anh cứ từ từ ăn, trong nồi còn nhiều lắm.” Thái độ của Ngạn Chu với đối tác ấm áp như mùa xuân.

Nhưng mặt của đối tác đã xanh lè, dưới ánh mắt chờ mong của Thẩm Chấp Hoan anh ta lại ăn thêm vài miếng, cuối cùng dứt khoát dừng đũa: “Tôi đột nhiên nhớ ra còn có việc, tôi phải về trước.”

“Sao vội thế?” Thẩm Chấp Hoan sửng sốt.

Lý Tiến Bộ cười có lệ: “Đột nhiên nhớ ra có việc, mọi người cứ ăn từ từ nhé.” Nói xong anh ta lập tức đứng dậy rời đi.

Thẩm Chấp Hoan vội vàng đuổi theo, ánh mắt Trình Chiêu lạnh lẽo, anh đặt đũa xuống, giọng nhẹ tênh: “Mấy cậu cứ ăn đi.”

Thẩm Chấp Hoan đuổi theo ra khỏi quán lẩu, thở hổn hển dừng lại trước mặt Lý Tiến Bộ: “Tổng giám đốc Lý, chuyện tôi vừa nói…”

“Không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao? Em gái, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.” Không còn chén nước chấm khó nuốt, Lý Tiến Bộ lại trở về vẻ tùy tiện, phong trần. Nhưng ánh mắt anh ta thì vô cùng kiên định, rõ ràng không tin dù chỉ một chữ.

Thời tiết lạnh buốt, Thẩm Chấp Hoan khẽ há miệng thở ra, hơi trắng toát ra dễ dàng. Cô đối mặt với Lý Tiến Bộ một lúc, bỗng cảm thấy hơi bất lực: “Anh thật sự không đổi ý à?”

“Chỉ cần chưa có văn bản chính thức từ chính phủ, dù em có đưa ra bằng chứng thế nào tôi cũng không tin.” Lý Tiến Bộ thản nhiên liếc nhìn cô, chậm rãi nói: “Tôi là dân kinh doanh, chỉ tin vào lợi ích. Dự án này đối với tôi là một miếng thịt béo bở, em nghĩ có thể thuyết phục một con sói từ bỏ miếng mồi của nó à?”

Anh ta nói xong dừng lại một chút, ánh mắt dừng ở nơi nào đó phía sau cô, nhếch khóe môi nói: “Người của em tới đón em rồi, tôi không tiếp nữa.”

Lý Tiến Bộ nói xong, xoay người rời đi, trong tiết trời lạnh buốt nhưng anh ta vẫn ăn mặc rất phong phanh, dáng người cao gầy rất dễ thấy trong đám người. Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, giờ phút này Thẩm Chấp Hoan nhìn bóng lưng của anh ta, cô luôn cảm thấy vô cùng hiu quạnh, cảm giác suy sụp sắp phá sản.

… Cố chấp không chịu tỉnh ngộ, không cứu nổi, chờ chết đi.

“Người đi mất rồi mà vẫn còn muốn nhìn à?” Giọng nói trầm thấp của Trình Chiêu vang lên bên cạnh.

Thẩm Chấp Hoan khựng lại, im lặng nhìn anh, một hồi lâu thở dài, không muốn nói gì.

Trình Chiêu cụp mắt: “Cô nói với anh ta chuyện của em gái cô?”

“... Ừ.”

“Thế nào rồi?”

Thẩm Chấp Hoan cắn môi: “Có vẻ không suôn sẻ lắm.” Vốn tưởng rằng lấy thân phận chị gái của nữ chính có thể khiến Lý Tiến Bộ dễ dàng tin tưởng lời cô nói hơn. Cuối cùng lại phản tác dụng, anh ta càng thêm quyết tâm… Mấy ngày này, chẳng thà không làm gì hết.

“Nếu không suôn sẻ thì có định tìm cơ hội khác để nói không?” Giọng Trình Chiêu kéo suy nghĩ của cô trở lại.

Thẩm Chấp Hoan miễn cưỡng cười: “Bây giờ em cũng không chắc có nên nói nữa không.” Với cái kiểu dây dưa không đi, đánh cũng không chạy của Lý Tiến Bộ, cộng thêm chỉ số thông minh lúc cao lúc thấp, có khi còn mất hẳn của anh ta, cô thực sự không còn hy vọng gì.

“Nếu không chắc thì đừng nói chuyện nữa.” Trình Chiêu giúp cô đưa ra quyết định luôn.

Thẩm Chấp Hoan thở dài, lấy lại tinh thần nói: “Mặc kệ anh ta đi, chúng ta vào ăn tiếp.”

“Tôi không ăn.” Trình Chiêu thản nhiên nói.

Thẩm Chấp Hoan khựng lại: “Vì sao?”

“Cảm giác ăn lẩu với người không thân quen kỳ lắm.”

Thẩm Chấp Hoan: “…”

Hai người đứng trên vỉa hè, mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, cô cuối cùng cũng bừng tỉnh… Tên này vừa rồi nói không tức giận đều là xạo cả! Thực ra anh tức giận lắm, không chỉ giận mà còn ghi thù, giờ cuối cùng không nhịn nổi mà lôi ra tính sổ với cô rồi!

“... Không phải vừa rồi anh nói anh không tức giận sao, anh nói mà không giữ lời gì hết?” Thẩm Chấp Hoan trừng mắt.

Trình Chiêu liếc cô: “Tôi có nói tôi giận à?”

Thẩm Chấp Hoan: “...” Anh không nói nhưng từ biểu cảm cho đến từng lỗ chân lông trên người anh đều đang thể hiện điều đó.

Dù hôm qua vừa có tuyết rơi, nhưng không khí vẫn khô và lạnh buốt. Thẩm Chấp Hoan rùng mình một cái, kéo mũ áo lông lên, giọng hơi nghèn nghẹn vì lạnh: “Được rồi, anh đừng chấp tôi nữa mà, còn không phải vì tôi sợ anh đến phá đám giữa chừng sao.” Ai biết cuối cùng vẫn gặp phải.

“Cô nói cô hẹn ở nhà hàng Tây, tôi cố ý tránh cũng là sai sao?” Trình Chiêu nhướng mắt nhìn cô.

Thẩm Chấp Hoan vội vàng dỗ dành: “Không sai không sai, thật sự là cảm ơn anh. Do tôi không tốt, tôi không nên nói dối, làm uổng công lo nghĩ của anh. Anh rộng lượng bao dung, đừng giận tôi nữa, được không?”

Cô kéo mũ áo bông thật to, giọng nói vì lạnh mà mang theo chút âm mũi, cứ nghèn nghẹn mềm nhũn, bộ dạng vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn. Dù Trình Chiêu cố tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng nét mặt vẫn không kìm được mà dịu lại.

Lúc này Thẩm Chấp Hoan khôn khéo nhất, vừa nhìn đã biết anh không còn giận nữa, vội cười lấy lòng: “Chúng ta vào ăn đi, Ngạn Chu và Ngạn Cận cũng chờ lâu rồi đó.”

Trình Chiêu vừa định đồng ý, chợt nghe cô nói thêm một câu: “Tôi pha nước chấm cho anh ngon thế mà bỏ phí thì tiếc lắm.”

Nghĩ đến hương vị của nước chấm, Trình Chiêu im lặng vài giây: “Tôi không đi.”

Thẩm Chấp Hoan không hiểu: “Vì sao?”

Trình Chiêu liếc cô: “Không thích ăn lẩu với người không thân quen…”

“Dừng ngay!” Cô lập tức ngắt lời: “Anh mà bảo không thân với Ngạn Chu Ngạn Cẩn sao?”

“Không quen.” Trình Chiêu vô cùng chắc chắn. Cái bát nước chấm đó, ăn xong chắc phải nhập viện. Anh không phải Lý Tiến Bộ, không có cái dạ dày khỏe đến thế.

Thẩm Chấp Hoan nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, tôi mời anh ăn đồ Tây được không?”

“Cô thích ăn cái nào hơn?” Trình Chiêu hỏi ngược lại. Nếu cô thật sự muốn ăn lẩu, thì lát nữa anh… sẽ giả vờ té ngã làm đổ chén nước chấm.

Thẩm Chấp Hoan nghĩ nghĩ: “Đi ăn bít tết đi, thật ra hôm nay tôi muốn ăn rồi.”

“Vậy tại sao phải ăn lẩu với Lý Tiến Bộ?”

Thẩm Chấp Hoan nhún vai: “Anh ta quá tự luyến, mà bầu không khí ở nhà hàng Tây thì thơ mộng, nhỡ anh ta thật sự cho rằng tôi có thiện cảm với anh ta thì sao? Tôi không muốn cho anh ta bất kỳ cơ sở ảo tưởng nào đâu.”

Sau khi nói xong, cô cảm nhận rõ được cảm giác vui sướиɠ của Trình Chiêu, nhưng cẩn thận ngẫm lại cô đâu nói chuyện gì đặc biệt, không hiểu sao đột nhiên tâm trạng của anh lại thay đổi.

Nhà hàng Tây không cách xa quán lẩu bao nhiêu, hai người sóng vai đi bộ, ánh mắt lướt qua, thấy nhiều tòa văn phòng vẫn còn sáng đèn. Nhìn một cái, cô lập tức thấy được tòa nhà của Kiến trúc Chiêu Dương, trong mắt cô toàn là sự do dự.

Xem ra, trông chờ Lý Tiến Bộ chủ động từ bỏ dự án là chuyện không tưởng. Nếu muốn bảo vệ Kiến trúc Chiêu Dương, cô buộc phải thuyết phục Trình Chiêu. Nhưng khi mà trong tay chẳng có bằng chứng gì, còn bị anh cấm nhắc đến dự án này, liệu anh có chịu nghe cô không?

Thẩm Chấp Hoan mím môi, trong lòng không hề tự tin.

Trình Chiêu lẳng lặng đi bên cạnh cô, thấy vẻ mặt trầm tư của cô nhưng không hỏi.

Hai người đi được một đoạn, Thẩm Chấp Hoan đột nhiên ngừng lại, quyết tâm nhìn anh: “Tôi muốn nói cho anh biết một chuyện!”

“Không nói thì sẽ nghẹn chết sao?” Trình Chiêu hỏi.

Thẩm Chấp Hoan suy nghĩ một chút, vô cùng kiên định gật đầu: “Đúng!”

Trình Chiêu nhìn cô trầm tư, sau một lúc lâu chậm rãi giơ tay lên che tai, dùng giọng nói hoàn toàn vô cảm nói: “Nghẹn chết cô.”

Thẩm Chấp Hoan: “...” Con mẹ nó, cái quái gì thế này?