Lý Tiến Bộ cảm giác giống như mình đang nói chuyện với phiên bản nữ của Trình Chiêu, không khỏi cảm thấy thú vị: “Nhưng cho dù tôi đồng ý với em thì sao em có thể chắc chắn tôi giữ lời hay không.”
“Tôi tin anh.” Thẩm Chấp Hoan mỉm cười, người này ngoại trừ đẹp trai thì gần như không có ưu điểm gì, nhưng có một điểm những người khác không sánh bằng… Đó là giữ chữ tín.
Lý Tiến Bộ nhìn ánh mắt kiên định của cô, lúc này mới chậm rãi nói: “Được rồi, em nói đi.”
“Đầu tiên tôi muốn nói cho anh biết, tôi là chị gái cùng ba cùng mẹ của Cố Nhân, bởi vì một số lý do nên chúng tôi đã rời khỏi nhà, cô ấy vẫn chưa biết hiện tại tôi ở thành phố C.” Thẩm Chấp Hoan nói xong dừng lại chốc lát: “Tôi cũng không hy vọng cô ấy biết chuyện này từ bất kỳ ai rằng tôi đang ở thành phố C.”
Lý Tiến Bộ lẳng lặng nhìn cô, một lúc lâu nhếch khóe môi: “Hiểu rồi.”
“Có phải trước đây anh trêu đùa em gái tôi không?” Thẩm Chấp Hoan nhướng mày.
Lý Tiến Bộ lập tức phủ nhận: “Không hề, tôi chỉ muốn kết bạn với cô ấy thôi.” Nói xong thấy vẻ mặt Thẩm Chấp Hoan không tin, anh ta nhíu mày thật lòng hỏi: “Tôi nói muốn buổi sáng có thể thức dậy cùng cô ấy, đó là trêu đùa sao?”
“... Anh nghĩ sao?” Thẩm Chấp Hoan cạn lời.
Lý Tiến Bộ thản nhiên nhìn cô: “Được rồi, vậy coi như tôi trêu đùa cô ấy, thì sao? Chị gái định trả thù cho em gái à?”
“Tôi thì không, nhưng có người nghĩ vậy đấy. Hơn nữa kế hoạch đã thực hiện rồi.” Thẩm Chấp Hoan nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “Có thể anh còn chưa biết, người đàn ông tên Quý Phàm bên cạnh cô ấy, là con riêng của một quan chức cấp cao nào đó ở thành phố C, chắc hẳn anh ta không ưa anh đúng chứ?”
“Em muốn nói gì?” Lý Tiến Bộ lười biếng nhìn cô.
“Mảnh đất ở khu núi Diễm Dương đó cũng không tệ nhỉ? Vị trí đắc địa, môi trường tốt, một miếng mồi ngon như thế, chắc chắn có rất nhiều người muốn tranh giành. Tôi nhớ không lầm thì anh ta cũng làm trong ngành bất động sản. Một miếng béo bở treo trước mặt, mà ba anh ta lại làm trong nhà nước, anh nghĩ anh ta có thể không động lòng sao?”
Núi Diễm Dương là dự án anh ta và Trình Chiêu đang hợp tác, ánh mắt Lý Tiến Bộ trầm xuống: “Có ý gì, em nói thẳng đi.”
“Tôi khuyên anh từ bỏ dự án này, hoặc trước khi ký hợp đồng, hãy điều tra xem khu đất đó có nằm trong quy hoạch hay không.” Thẩm Chấp Hoan nói xong vẫn cảm thấy chưa đủ rõ ràng, liếc nhìn xung quanh rồi hạ giọng: “Nếu nguồn tin nội bộ của tôi không sai, thì khu đất này sắp bị quy hoạch thành nghĩa trang. Đến lúc đó không chỉ khu đất bị thu hồi, mà cả giá bất động sản xung quanh cũng sẽ lao dốc. Tôi khuyên anh nên rút lui kịp thời.”
Lý Tiến Bộ nhìn chằm chằm cô lúc lâu, cuối cùng mỉm cười: “Em nói em là chị gái của Cố Nhân, nhưng tại sao bây giờ em lại giúp tôi?”
“Anh cho rằng tôi đang giúp anh?” Thẩm Chấp Hoan bị sự ngây thơ của anh ta chọc cười: “Tôi đang giúp Trình Chiêu, nếu không phải vì anh ấy muốn hợp tác với anh, tôi mới mặc kệ những chuyện vớ vẩn này.”
Cô chỉ ước mình cách nam nữ chính càng xa càng tốt, sao có thể chủ động xen vào nội dung cốt truyện được.
“Nhưng nếu những gì em nói là thật, em hoàn toàn có thể nói thẳng với Trình Chiêu, bảo anh ta đừng hợp tác với tôi.” Lý Tiến Bộ khoanh tay: “Chỉ cần nói cho anh ta biết để từ bỏ hợp tác, như vậy tôi sẽ phải tìm đối tác khác. Không chỉ Kiến trúc Triêu Dương bình an vô sự, mà Cố Nhân và bọn họ còn có thể trả đũa tôi thành công. Không phải một mũi tên trúng hai đích sao?”
Thẩm Chấp Hoan mím môi: “Nếu tôi trực tiếp nói với anh ấy, tất nhiên phải liên lạc với Cố Nhân làm chứng, nếu không chuyện lớn như vậy anh ấy không thể tin tôi, nhưng hiện tại tôi không thể liên lạc với Cố Nhân.”
Trong cốt truyện, nữ chính bỏ nhà ra đi nhưng vẫn liên lạc với ba mẹ. Cô không thể chắc chắn bây giờ họ đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn hay chưa. Nếu nữ chính tiết lộ vị trí của cô cho gia đình, cô sẽ bị bắt về để liên hôn, và như thế cô sẽ phải chịu tất cả những ác ý mà nữ phụ trong cốt truyện từng trải qua.
Trong chuyện này, kết quả xấu nhất của Trình Chiêu và Lý Tiến Bộ chính là phá sản, mà một khi cô bị bắt trở về, đó chính là chuyện mất mạng, cô không dám đánh cược.
“Vậy thì kỳ lạ thật đấy, em không thể liên lạc với Cố Nhân nhưng lại biết chuyện tôi trêu đùa cô ấy nửa tháng trước. Em còn biết người đàn ông bên cạnh cô ấy tên là Quý Phàm, đã vậy em còn biết âm mưu đằng sau dự án này như trong lòng bàn tay.” Lý Tiến Bộ nói, cười khẽ khinh thường: “Em gái, em có thể nói cho tôi biết vì sao em không liên lạc với Cố Nhân mà lại có thể biết nhiều như vậy không?”
Thẩm Chấp Hoan sững người. Cô không ngờ anh ta có thể tìm ra nhiều lỗ hổng như vậy trong thời gian ngắn như thế. Cô cũng muốn giải thích, nhưng chẳng có bằng chứng gì cả. Chẳng lẽ lại nói thẳng với anh ta rằng cô là người xuyên sách, còn thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao?
Cô im lặng một lúc lâu, bất lực nói: “Tóm lại anh cứ tin tôi đi, tôi sẽ không hại Trình Chiêu.”
Lý Tiến Bộ như cười như không nhìn cô: “Em sẽ không hại Trình Chiêu, nhưng em vẫn có thể hại tôi, không phải sao? Em nói em là chị gái của Cố Nhân, tôi tin bởi vì diện mại thì không thể giả được, nhưng còn những chuyện khác…”
Nói được nửa chừng, anh ta đột nhiên bật cười: “Đúng như em nói, dự án này đúng là rất tốt. Quý Phàm cũng muốn có nó, nhưng đáng tiếc tôi ra tay sớm hơn. Vậy nên anh ta phái em đến diễn vở kịch này, định thuyết phục tôi từ bỏ để cướp dự án này về tay anh ta, phải không?”
Thẩm Chấp Hoan sững sờ hồi lâu mới hiểu ra ý anh ta, lập tức cảm thấy mình bị logic mạnh mẽ của anh ta đập cho choáng váng: “... Anh đúng là thông minh, lại có thể nghĩ sâu xa đến vậy, tôi thật sự rất bội phục.”
Ban nãy còn thấy anh ta sắc bén, vậy mà chưa đẹp trai được ba phút đã bắt đầu bộc lộ sự ngốc nghếch rồi. Cô thật sự muốn thay nam chính xử lý luôn cái tên này.
“Khó có dịp ăn cơm với em gái xinh đẹp, không nói mấy chuyện này nữa. Em về nói với Quý Phàm một tiếng, tôi sẽ không từ bỏ dự án này, anh ta hãy từ bỏ đi.” Lý Tiến Bộ nói, tự tay pha nước chấm cho cô: “Ăn nhiều vào, hôm nay tôi mời.”
Ăn đi, ăn đi, anh cứ ăn nhiều vào, đến lúc phá sản rồi thì anh có muốn cũng không ăn được đâu. Thẩm Chấp Hoan không ngờ rằng sau cuộc nói chuyện này, cô không những không ngăn cản được anh ta mà còn khiến anh ta càng thêm quyết tâm đầu tư vào dự án. Cô bực bội cầm lấy bát nước chấm anh ta vừa pha, dùng đũa chấm thử một chút, lại càng thêm bực bội.
… Cái quái gì thế này, sao anh ta pha ngon thế? Thẩm Chấp Hoan nghẹn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Anh pha kiểu gì thế?”
“Tôi dạy em.” Lý Tiến Bộ vốn thích ăn uống, thấy cô vừa bực bội vừa bị nước chấm của mình thu hút thì không nhịn được bật cười, trực tiếp vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh cô, tận tình chỉ cho cô cách pha chế tỉ lệ gia vị.
Lúc Trình Chiêu đi vào quán lẩu, liếc mắt nhìn thấy hai người đang ngồi sát nhau. Ngạn Cận đi bên cạnh nhìn theo ánh mắt của anh, không khỏi ngạc nhiên nhìn Trình Chiêu: “Chuyện gì thế, sao cô ấy lại đi ăn cùng Lý Tiến Bộ?”
Trình Chiêu im lặng nhìn hai người đang nghiên cứu nước chấm trong góc, nhìn thế nào cũng chẳng giống đang bàn chuyện nghiêm túc.
Ánh mắt Ngạn Cận đầy ẩn ý: “Chẳng trách bỗng dưng mời ăn cơm, còn nhất định phải rủ Ngạn Chu tới.”
Lúc này Ngạn Chu mới đậu xe xong, hấp tấp chạy vào: “Hai người đứng đực ra đó làm gì? Mau tìm chỗ ngồi đi chứ, em sắp chết đói rồi! Nhanh lên, qua bên kia ngồi nào!”
Hiển nhiên anh ta không nhìn thấy hai người trong góc, nói xong xoay người muốn đi, bị Ngạn Cận kéo về.
“Làm gì?” Ngạn Chu bất mãn.
Ngạn Cận liếc nhìn Trình Chiêu đứng ở cửa, dường như tùy ý nhắc nhở: “Sao em thấy hai người chỗ kia quen thế nhỉ?”
“Đâu, ai quen?” Ngạn Chu nhìn theo hướng anh ấy chỉ, lúc này bật cười: “Em có bị ngốc không, đó không phải là Hoan Hoan sao? Ơ sao tổng giám đốc Lý cũng ở đây? Chắc họ vừa mới ăn thôi, chúng ta qua đó đi, đỡ phải gọi thêm nồi khác.”
Anh ta nói xong thì đi sang bên kia, Ngạn Cận không chút do dự đuổi theo, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ khách sáo: “Vậy không tốt lắm đâu, làm phiền người ta đấy.”
“Ăn lẩu phải càng đông càng vui, bọn họ chắc chắn sẽ chào đón thôi.” Không thể không nói, mạch não Ngạn Chu có đôi khi khá giống Thẩm Chấp Hoan: “Hoan Hoan! Tổng giám đốc Lý!”
Ngạn Cẩn mỉm cười, đi theo sau anh ta, chào hỏi hai người bên kia.
Thẩm Chấp Hoan vừa nghe thấy giọng Ngạn Chu theo phản xạ nhìn về phía cửa quán lẩu, kết quả, người đầu tiên cô thấy lại là Trình Chiêu. Cô trợn tròn mắt, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Trình Chiêu. Anh không nhanh không chậm tiến về phía này.
“Trùng hợp thế?” Lý Tiến Bộ nhướng mày.
“Còn không phải sao? Đúng là trùng hợp thật đấy. Hai người cũng mới đến không lâu đúng không? Vậy thì ăn cùng nhau đi!” Ngạn Chu tự nhiên ngồi xuống đối diện hai người, rồi vẫy tay gọi phục vụ: “Phiền lấy cho chúng tôi thực đơn, chúng tôi gọi thêm mấy món.”
Trong lúc anh ta nói chuyện, Trình Chiêu đã đến nơi. Anh liếc nhìn ai đó đang ngồi phía trong cạnh Lý Tiến Bộ, ánh mắt trầm xuống, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Đổi bàn đi.”
“Tôi và trợ lý Thẩm sẽ không đổi đâu, tổng giám đốc Trình cứ tự nhiên.” Lý Tiến Bộ nhếch môi.
Trình Chiêu không nói gì nhìn Thẩm Chấp Hoan, Thẩm Chấp Hoan đành cắn răng nói: “Hay là đổi chỗ khác đi, mọi người có thể cùng ngồi ăn chung.”
“Nếu em nói vậy thì cũng được thôi.” Lý Tiến Bộ giống như đang thỏa hiệp với Thẩm Chấp Hoan.
Trình Chiêu nhìn anh ta, đi thẳng đến chiếc bàn tròn đủ chỗ cho năm người. Anh vừa đi, Ngạn Chu và Ngạn Cẩn lập tức theo sau. Ba người vừa đi, trước bàn vắng vẻ, Lý Tiến Bộ mỉm cười đứng dậy: “Đi thôi.”
Thẩm Chấp Hoan thở dài, cầm nước chấm đi theo phía sau anh, đến khi anh ngồi xuống rồi thì mới phát hiện chỉ còn một chỗ trống ở giữa Trình Chiêu và Lý Tiến Bộ.
Im lặng một lúc, cô chấp nhận số phận ngồi xuống, cười lấy lòng Trình Chiêu: “Sao anh lại tới ăn lẩu?”
“Ban đầu muốn đi nhà hàng Tây, nhưng không muốn quấy rầy cô, cho nên đổi chỗ khác.” Trình Chiêu ẩn ý nói.
Thẩm Chấp Hoan lập tức áy náy: “Không phải tôi cố ý lừa anh đâu…”
“Tôi hiểu mà, cô sợ tôi không biết điều, giữa chừng chạy đến làm phiền hai người.” Trình Chiêu nhìn cô, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt như đã nhìn thấu mọi sự. “Tôi hiểu hết.”
Thẩm Chấp Hoan cười gượng: “Anh giận à?”
“Không có.” Trình Chiêu trả lời.
Thẩm Chấp Hoan nhìn anh chằm chằm một lúc, sau khi phát hiện anh thực sự bình thường thì mới thở phào nhẹ nhõm: “Là do tôi hẹp hòi, anh không giận thì tốt rồi. Lần sau tôi nhất định không nói dối anh nữa… Tôi pha nước chấm cho anh nhé?”
Nói xong thì ân cần cầm bát Trình Chiêu lên, nghiêm túc giúp anh pha nước chấm. Trình Chiêu nhìn chằm chằm tay cô rồi bình tĩnh nhìn Lý Tiến Bộ ở bên kia.
Lý Tiến Bộ cười nâng cốc trà mơ lên: “Lấy trà thay rượu, chúc chúng ta hợp tác thành công.”