Nội tâm cô gào thét một tiếng, ngẩng đầu cười gượng, vừa muốn đứng thẳng dậy thì đã bị Trình Chiêu dùng một tay giữ chặt trong lòng. Cô có giãy dụa nhưng không nhúc nhích.
Thẩm Chấp Hoan: “?”
“Nếu bàn xong công việc rồi, tôi không giữ tổng giám đốc Lý lại nữa, anh đi thong thả.” Trình Chiêu chậm rãi nói.
Lý Tiến Bộ cười nhạt liếc anh, sau đó nhìn Thẩm Chấp Hoan trong lòng anh: “Tối nay đi ăn?”
“Được.” Thẩm Chấp Hoan gật đầu.
Nụ cười của Lý Tiến Bộ càng sâu, lại nhìn Trình Chiêu rồi rời đi.
Sau khi anh ta đi, Thẩm Chấp Hoan khó hiểu nhìn anh, hỏi: “Sao anh ta cười đểu thế, gặp chuyện gì tốt sao?”
“Không biết, đầu óc anh ta không bình thường lắm.”
Thẩm Chấp Hoan thừa cơ hỏi: “Nếu đầu óc anh ta không bình thường, vậy anh có thể ngừng hợp tác với anh ta không?”
“Không thể.” Trình Chiêu trả lời rất nhanh.
Khóe miệng Thẩm Chấp Hoan giật giật, gỡ tay anh ra đứng cách xa một đoạn. Trình Chiêu và cô nhìn nhau một lúc, anh đột nhiên hỏi: “Cô cứ nhất định phải đi ăn với anh ta à?”
Thẩm Chấp Hoan sửng sốt: “Không phải, chỉ là mượn cớ ăn cơm nói chuyện thôi.” Nói xong cô sợ Trình Chiêu lại nghĩ đến dự án, lập tức bổ sung một câu: “Thật ra chuyện tôi muốn nói cũng không quá quan trọng, việc nhỏ ấy mà.”
Trình Chiêu gật đầu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Thẩm Chấp Hoan kỳ quái liếc anh, mơ hồ cảm thấy không tốt lắm, nhưng lại không thể nói là vì sao.
Đang lúc cô trầm tư, một mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, cô nhịn không được hắt xì một cái, tiếp theo một giọng nói nũng nịu vang lên: “Hoan Hoan, em ở đây à, chị tìm em nãy giờ đó.”
Thẩm Chấp Hoan nhìn sang, sau khi nhìn thấy Bạch Liên Liên thì phản ứng đầu tiên chính là chạy, nhưng mà đã quá muộn.
Bạch Liên Liên xấu hổ cười với Trình Chiêu, thân thiết khoác cánh tay Thẩm Chấp Hoan. Mặc dù đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt cô ta lại dán chặt vào Trình Chiêu: “Chị tìm em lâu lắm đấy, sao em lại ở đây.”
“... Cô tìm tôi có việc gì?” Thẩm Chấp Hoan nói xong, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Trình Chiêu, Trình Chiêu liếc nhìn cô, quay đầu đi ra ngoài.
Thẩm Chấp Hoan: “...” Quen biết lâu như vậy, mà tính anh vẫn chó như thế.
“Tất nhiên là có chuyện rồi! Nghe nói em vẫn độc thân, chị có một người bạn, mặt mũi sáng sủa dáng người cao ráo. Trong nhà còn có công ty đấy, chị đang nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài, vậy thì vừa hay giới thiệu cho em, tuần này em có rảnh không?”
Trình Chiêu đang bước ra ngoài thì lập tức dừng lại.
Thẩm Chấp Hoan nghe xong ngơ ngác tại chỗ. Thực ra trong khoảng thời gian này, Bạch Liên Liên vẫn luôn tìm cách thân thiết với cô, vì thế cô ta thường xuyên tặng quà cho cô. Hầu như cô đều trả lại, còn những món không thể trả thì quy đổi thành tiền rồi gửi lại cho Bạch Liên Liên qua lì xì. Chỉ sợ đến một ngày nào đó, chuyện cô và Trình Chiêu không phải họ hàng bị lộ, sẽ khiến Bạch Liên Liên có phản ứng điên cuồng.
Nhưng cô không ngờ điều này lại làm cho Bạch Liên Liên hiểu nhầm rằng hai người có mối quan hệ tốt, còn tốt đến mức muốn giới thiệu đối tượng cho cô. Thẩm Chấp Hoan cười gượng, chưa kịp từ chối thì đã nghe thấy Bạch Liên Liên bổ sung: “Đúng rồi, bạn chị năm ngoài vừa thi công chức, làm trong một bộ phận rất tốt. Mặc dù hiện tại tiền lương không quá cao, nhưng có thêm trợ cấp trong nhà và còn có biên chế nữa, tương lai sáng lạn…”
“Thẩm Chấp Hoan, lại đây.” Trình Chiêu ngắt lời Bạch Liên Liên.
Thẩm Chấp Hoan thở phào, vội vàng rút cánh tay từ trong ngực Bạch Liên Liên ra, ngượng ngùng cười với cô ta rồi chạy tới bên cạnh Trình Chiêu.
Trình Chiêu lạnh nhạt nhìn Bạch Liên Liên: “Bạn cô tốt tới vậy thì cô cứ giữ cho mình đi.”
Nụ cười trên mặt Bạch Liên Liên cứng đờ: “Sao tổng giám đốc Trình lại nói vậy, đâu phải anh không biết em đối với anh…”
Chưa kịp nói hết câu, Trình Chiêu đã xoay người rời đi, Thẩm Chấp Hoan nhanh chóng theo sau. Nhìn Thẩm Chấp Hoan vui vẻ đi theo sau Trình Chiêu, Bạch Liên Liên mím môi, trong mắt tràn đầy tức giận.
Mặc dù biết Thẩm Chấp Hoan chỉ là họ hàng của Trình Chiêu, Trình Chiêu cũng không có quan hệ thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào. Nhưng cô ta vẫn không nhịn được thấy ghen tị, ghen tị đến mức muốn lập tức đuổi Thẩm Chấp Hoan đi.
Nhưng cô ta không thể, Trình Chiêu đối xử rất tốt với người em gái họ xa này. Nếu Bạch Liên Liên muốn Trình Chiêu có thiện cảm với mình, cô ta chắc chắn phải thân thiết với cô.
Một mình đứng trước cửa phòng họp một lát, Bạch Liên Liên mới oán hận rời đi.
Bên này Thẩm Chấp Hoan theo Trình Chiêu trở lại văn phòng, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: “Làm tôi sợ muốn chết, cô ta nghĩ gì thế, lại còn muốn giới thiệu người cho tôi.”
“Cao ráo đẹp trai, công chức viên chức có biên chế, trong nhà còn có thêm trợ cấp. Không phải rất đúng với mẫu người cô thích sao?”
Thẩm Chấp Hoan xua tay: “Quên đi, nếu thật sự có người đàn ông hoàn hảo như vậy thì cô ta đã sớm ra tay chứ làm gì đến lượt tôi.” Cô nói xong thì dừng một chút, sau khi đánh giá Trình Chiêu một lượt thì gật đầu chắc nịch: “Người kia chắc chắn không tốt như cô ta nói, nếu không cô ta đã bỏ anh để quay sang theo đuổi người kia rồi.”
Trình Chiêu: “...” Vậy nên anh vẫn thua ở chỗ không có biên chế đúng không?
Nửa tiếng sau, Ngạn Cận tới tìm anh nói chuyện, hàn huyên chưa đầy mười phút, anh đã thất thần hai lần.
Ngạn Cận bất đắc dĩ buông tài liệu trong tay xuống: “Anh sao thế? Cứ không tập trung, có chuyện gì à?”
“Anh đang suy nghĩ một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Ngạn Cận hỏi.
Trình Chiêu nhìn anh ấy, giọng nói vô cảm hỏi: “Nếu giờ anh thi công chức thì cậu thấy thế nào?”
“?”
Tưởng rằng Trình Chiêu muốn bỏ mặc công ty, Ngạn Cẩn dùng gần hai tiếng để khuyên nhủ anh. Cuối cùng Trình Chiêu cũng từ bỏ ý nghĩ này, nói: “Cậu tổng hợp lại những nhược điểm của việc thi biên chế vào một tài liệu rồi đưa cho anh.”
“?”
Đổng Văn vẫn đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, lặng lẽ quay về chỗ, sau khi đóng cửa lại nghi ngờ chậc một tiếng.
“Sao vậy?” Thẩm Chấp Hoan ngẩng đầu nhìn anh.
Đổng Văn nhún nhún vai: “Không biết tổng giám đốc Trình đang nghĩ gì, đột nhiên muốn thi công chức.”
Thẩm Chấp Hoan sửng sốt, hồi lâu sau có chút xúc động: “Xem ra anh ấy cũng đã ý thức được tầm quan trọng của sự ổn định rồi.”
“Là sao?” Đổng Văn tò mò.
Thẩm Chấp Hoan lập tức thao thao bất tuyệt về mặt tốt của việc thi công chức, Đổng Văn nghe xong cuối cùng cũng hiểu được, tại sao đột nhiên Trình Chiêu muốn thi công chức. Cậu ấy cảm thán một câu, tổng giám đốc Trình đúng là yêu sâu đậm rồi!
Sau khi hai người trò chuyện đơn giản mấy câu, Thẩm Chấp Hoan bắt đầu cố gắng làm việc, Đổng Văn cảm thấy hết sức ngạc nhiên: “Sao hôm nay cô chăm chỉ thế?”
“Buổi tối có hẹn, phải nhanh chóng làm xong việc này mới đi được.” Thẩm Chấp Hoan không ngẩng đầu lên.
Trình Chiêu vừa đi tới cửa muốn gọi cô thì nghe thấy cô nói chuyện, im lặng một lát lại xoay người rời đi.
Rất nhanh đến buổi tối, lúc sắp tan làm, Trình Chiêu đột nhiên thông báo họp, Thẩm Chấp Hoan vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, đành phải cầm laptop đi theo đến phòng họp. Cuối cùng mãi đến hơn mười giờ mới kết thúc, buổi hẹn với Lý Tiến Bộ đương nhiên bị hủy.
Nhưng mà đây chỉ là mở đầu, từ hôm đó trở đi, cô liên tục tăng ca. Dù không có việc gì, cô vẫn phải ở công ty cùng Trình Chiêu, thế cho nên Lý Tiến Bộ hẹn cô hai lần nhưng cô không thể đi được.
“Tiền lương bốn ngàn mà bắt tôi làm lượng công việc của bốn vạn, tổng giám đốc Trình không thấy quá đáng sao?” Lại là một đêm tăng ca, Thẩm Chấp Hoan liếc nhìn điện thoại, đã mười một giờ đêm rồi.
Trình Chiêu đặt tài liệu trên tay xuống: “Không hề.”
Thẩm Chấp Hoan: “...” Quên đi, cô vốn không thể trông cậy vào nhà tư bản không có lương tâm này.
“Làm việc nhanh lên, hôm nay tan làm sớm một chút.” Trình Chiêu chậm rãi nói.
Đôi mắt của Thẩm Chấp Hoan sáng lên, nhưng rồi cô nhận ra: “... Gần nửa đêm luôn rồi, sao anh lại nói là tan làm sớm?”
“Tôi chỉ tiện miệng nói thế thôi.”
“...”
Nếu không phải vì là không có căn cước không tìm được công việc khác, cô đã ném ngay đơn từ chức lên bàn anh rồi! Thẩm Chấp Hoan tức tối ngồi xuống bên cạnh, ngáp một cái rồi chỉnh sửa tài liệu, nhưng mí mắt càng lúc càng nặng, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi.
Tiếng thở đều vang lên bên tai anh.
Năm giờ chiều hôm sau, Trình Chiêu gõ cửa làm việc, hai người trong phòng cùng nhìn anh.
“Dạo này vất vả rồi, hôm nay tan làm sớm đi.”
“Thật ư?” Đổng Văn gần như không tin nổi, đợi đến khi Trình Chiêu gật đầu, anh vội vàng thu dọn đồ đạc, sợ anh ta đổi ý, lập tức chuồn mất.
Thẩm Chấp Hoan vẫn ngồi tại chỗ, không thể tin được: “Tại sao anh tốt bụng đột xuất vậy?”
“Hẹn gặp Lý Tiến Bộ rồi nói rõ ràng đi. Từ nay đừng liên lạc lại nữa.” Trình Chiêu thản nhiên dặn dò.
Thẩm Chấp Hoan lập tức gật đầu, cầm chiếc túi của mình và chuẩn bị bước ra ngoài.
“Đúng rồi, hai người hẹn ở nhà hàng nào?” Trình Chiêu nói với vẻ như không quan tâm.
Thẩm Chấp Hoan quay mặt đi: “Gần đây chỉ có hai nhà hàng khá ổn thôi, chúng tôi đi ăn đồ Tây vì ăn lẩu với người chưa quen thân có vẻ không ổn lắm.” Thực ra là họ đi ăn lẩu, nhưng cô sợ đang nói chuyện nửa chừng anh đột nhiên xuất hiện phá rối, nên đành phải nói dối.
Trình Chiêu nhìn chằm chằm cô một lúc rồi bình tĩnh gật đầu.
Thẩm Chấp Hoan thu dọn đồ đạc xong thì đi. Cô vừa đi thì Ngạn Cẩn đã đến, ném vài tờ giấy in xuống bàn, cau mày nói: “Lão đại, hôm nay em từ chối tăng ca, lâu rồi không về nhà trước chín giờ tối, hôm nay em muốn nghỉ ngơi tử tế.”
“Không tăng ca, anh mời cậu ăn tối.”
Ngạn Cẩn khựng lại: “Thật à?”
“Ừm.”
Ngạn Cẩn suy tư hỏi: “Ăn gì?”
“Lẩu đi.” Trình Chiêu chậm rãi nói: “Gọi Ngạn Chu cùng đi luôn.”
“Trưa nay anh ấy vừa đi ăn lẩu với bạn rồi, có lẽ giờ không đi đâu.” Ngạn Cẩn nhún vai.
Trình Chiêu nhìn anh ấy: “Không đi thì trừ lương.”
“?”
…
Thẩm Chấp Hoan vội vã xuống cầu thang, nhìn thấy Lý Tiến Bộ đứng chờ bên ngoài thì gật đầu chào anh ta.
“Mời em ăn tối khó thật đấy. May là tôi kiên trì, cuối cùng cũng hẹn được người đẹp.” Lý Tiến Bộ mỉm cười: “Nhưng công ty các em tăng ca ghê quá, có muốn cân nhắc qua công ty tôi không? Cuối tuần nghỉ, không tăng ca, lương có thể điều chỉnh tăng.”
Cô thầm nghĩ: Anh nghĩ tôi ngốc à, thời buổi này ai thèm tin chứ! Nhưng ngoài mặt, Thẩm Chấp Hoan vẫn mỉm cười nói: “Đi thôi, tổng giám đốc Lý.”
Lý Tiến Bộ cũng chỉ là thuận miệng trêu chọc cô, thấy cô chuyển đề tài thì cũng không để ý, mỉm cười rồi cùng cô đi đến nhà hàng.
Khi tới cửa quán lẩu, Lý Tiến Bộ im lặng một lúc: “Tại sao lại ăn lẩu? Không có tí lãng mạn nào.”
“Náo nhiệt hơn.” Thẩm Chấp Hoan liếc anh ta. Kiểu như nhà hàng đồ Tây thì toàn là mấy cặp đôi hẹn hò, mà tên này lại tự luyến, cô không muốn để anh ta có bất kỳ sự hiểu lầm nào. “Thật ra ăn cái gì không quan trọng, điều quan trọng là tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Vậy được, chúng ta đi vào đi.” Lý Tiến Bộ cũng không ngốc, không quên lần đầu gặp mặt, cô thậm chí còn không muốn trả giúp anh ta hai đồng tiền nước. Nhưng sau khi nghe thấy tên anh ta, cô lại chủ động muốn gặp mặt, còn hay nhìn anh ta bằng ánh mắt nửa muốn nói, nửa lại thôi, cứ như sợ anh ta không biết cô có điều muốn nói vậy.
Trước đây bọn họ chưa từng gặp nhau, nếu anh ta đoán không sai, có lẽ cô đã nghe về anh ta từ Cố Nhân.
Hai người tìm một góc trong quán lẩu rồi ngồi xuống, tùy tiện gọi vài món, Lý Tiến Bộ lười biếng nhìn cô: “Nói đi, có chuyện gì.”
“Trước khi tôi nói, tôi hy vọng nội dung cuộc nói chuyện ngày hôm nay chỉ có hai chúng ta biết thôi.” Thẩm Chấp Hoan nhìn anh ta, khi ánh mắt cô trầm xuống, vậy mà lại thoáng thấy bóng dáng Trình Chiêu.