Thẩm Chấp Hoan bị cái giọng điệu đầy chính nghĩa của anh làm cho cứng họng, đang trừng mắt nhìn anh thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Sự ngỡ ngàng trong mắt cô lập tức biến thành nghi hoặc.
“Đêm hôm khuya khoắt mà ai tới thế nhỉ?” Thẩm Chấp Hoan tò mò.
Trình Chiêu đứng dậy: “Đồ ăn bên ngoài, ăn không?”
“Ăn!” Thẩm Chấp Hoan nhanh chóng đuổi theo: “Anh gọi đồ ăn lúc nào vậy?”
“Lúc cô đi siêu thị.” Trình Chiêu chậm rãi nói: “Vừa rồi đã nói với cô rồi, ăn đồ bên ngoài, thế mà còn muốn tôi nấu cơm.”
“... Tôi tưởng anh cố chọc giận tôi, ai biết là thật sự ăn ngoài.” Thẩm Chấp Hoan hơi cạn lời, lúc này sự chú ý của cô hoàn toàn đặt vào đồ ăn ngoài, nên quên mất chủ đề vừa rồi.
Trình Chiêu lặng lẽ nhìn cô một lúc, trong lòng hơi thả lỏng.
Hai người cùng đi tới cửa trước, mới vừa mở cửa đã nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống: “Tada!”
Thẩm Chấp Hoan ngạc nhiên: “Ngạn Chu?”
“Lão đại không nói cho cô biết chuyện anh ấy bảo tôi mua đồ ăn sao?” Ngạn Chu cười vui vẻ muốn vào trong.
Trình Chiêu nhận lấy cái túi trong tay anh ta, vẻ mặt bình tĩnh muốn đóng cửa lại, Ngạn Chu vừa mới bước nửa người vào thì bị kẹt ở khe cửa, anh ta hoài nghi nhân sinh: “Lão đại, sao anh lại đuổi em đi?”
“Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành rồi.” Trình Chiêu trả lời.
Ngạn Chu sửng sốt, tiếp theo càng thêm khϊếp sợ nói: “Anh bảo em đi mua đồ ăn, ý của anh chỉ là mua thôi, chứ không phải ăn chung sao?”
Trình Chiêu im lặng vài giây, nhớ lại nội dung tin nhắn của mình, vô cùng chắc chắn hỏi ngược anh ta: “Anh có nhắc tới việc cho cậu ăn cùng không?”
Ngạn Chu: “...” Đúng là không nhắc thật, nhưng không phải người bình thường đều sẽ làm như vậy sao?
Khi hai người đàn ông giằng co, Thẩm Chấp Hoan đã đói bụng ngửi mùi thịt nướng nuốt nước miếng, ánh mắt đảo quanh giữa Trình Chiêu và Ngạn Chu, quyết định khuyên Trình Chiêu: “Anh cứ cho anh ta vào ăn cùng đi, trời lạnh thế này, đầu óc vốn đã không tốt, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao đây?”
Ngạn Chu: “...” Mặc dù là đang nói giúp anh ta, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ sai sai.
“Cho anh ta vào đi, chúng ta mau ăn cơm, cánh gà mềm sẽ không ngon nữa đâu.” Thẩm Chấp Hoan thúc giục Trình Chiêu.
Trình Chiêu bình tĩnh nhìn cô: “Lần trước, Diêm Chu đã một mình xử lý hết hai chậu tôm hùm đất và 300 tệ tiền đồ nướng ở quán này.” Anh dừng lại một chút, liếc nhìn túi đồ trong tay. “Chỗ này, ước chừng còn không đủ cho cậu ta ăn một mình.”
Thẩm Chấp Hoan: “…”
“Lão đại, anh đang chê em ăn nhiều à?” Ngạn Chu bất mãn.
Trình Chiêu: “Nếu muốn ở lại ăn thì sao không mua nhiều hơn?”
“Thì tại em muốn tiết kiệm tiền mà!” Ngạn Chu hùng hồn phản bác, nói xong nhìn Thẩm Chấp Hoan: “Hoan Hoan cô nói xem, bây giờ kinh tế suy thoái, chúng ta có nên tiết kiệm tiền để ứng phó với khủng hoảng tài chính sắp tới không?”
Thẩm Chấp Hoan im lặng vài giây, nhớ tới vụ đánh cược của anh ta, nhớ cả mức lương hơn bốn mươi vạn một tháng nhưng tiền tiết kiệm lại ít hơn cả cô, lập tức nở một nụ cười hiền hòa: “Tôi thấy heo con nói rất có lý, bây giờ đúng là nên tiết kiệm một chút.”
“Đúng không, Hoan Hoan hiểu tôi, lão đại mau cho tôi vào đi!” Ngạn Chu thúc giục Trình Chiêu.
Thẩm Chấp Hoan thở dài: “Lão đại nhà anh quá cứng nhắc rồi, anh cứ giục anh ấy như vậy là không được. Vẫn nên khuyên nhủ thật tốt, như vậy đi, anh bị kẹt như vậy chắc khó chịu lắm nhỉ? Anh cứ ra ngoài trước đi, tôi khuyên anh ấy xem sao?”
Vẻ mặt Ngạn Chu khẽ động, lập tức gật đầu: “Được rồi, tôi ra ngoài trước.”
Thẩm Chấp Hoan quay sang nhìn Trình Chiêu. Anh hơi mở cửa, định đợi Ngạn Chu ra ngoài sẽ lập tức đóng lại. Nhưng kế hoạch thì hoàn hảo, còn thực tế lại vô cùng tàn khốc. Khoảnh khắc Trình Chiêu thả tay ra, Ngạn Chu lao vào nhà với tốc độ ánh sáng. Khi Trình Chiêu đóng cửa lại, anh ta đã đứng chình ình trong nhà.
“Hai người còn muốn hợp tác lại để lừa tôi đúng không, cho rằng tôi là đồ ngốc sao?” Ngạn Chu đắc ý cười.
Thẩm Chấp Hoan và Trình Chiêu: “...” Sơ suất rồi.
“Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau ăn thôi! Ăn xong em còn phải về nhà làm thêm giờ.” Ngạn Chu vừa thúc giục vừa đi vào phòng khách. Thẩm Chấp Hoan và Trình Chiêu liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ đi theo.
Ba người ngồi đối diện nhau ăn tối. Thẩm Chấp Hoan cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến thứ gọi là “tốc độ heo con”. Cô ăn một con tôm hùm đất, Ngạn Chu đã ăn năm con. Cô cắn một miếng cánh gà, anh ta đã xử lý nguyên một cái. Đây có lẽ là lần cô thấy anh ta im lặng nhất, im đến mức không nói một lời nào, chỉ cúi đầu cắm cúi ăn.
Thẩm Chấp Hoan nhìn đồ ăn càng ngày càng ít, cũng dần tăng tốc, nhưng cho dù cô có cố thế nào thì cũng không bằng Ngạn Chu. Đang lúc trán cô đổ mồ hôi vì gấp gáp, trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy con tôm đã được bóc vỏ, thịt tôm chắc nịch, thấm đẫm nước sốt đỏ au, trông rất ngon miệng.
Cô theo bản năng nhìn Trình Chiêu, còn chưa nói thì chợt nghe thấy lời oán trách của Ngạn Chu: “Lão đại, sao anh không bóc vỏ cho em?”
“Cậu cần anh giúp à?” Trình Chiêu bình tĩnh nhìn anh ta.
Trong nháy mắt, bản năng sống cùa Ngạn Chu trỗi dậy, cười khan rồi tiếp tục ăn phần mình.
Thẩm Chấp Hoan nhìn chằm chằm đống tôm đã bóc vỏ trước mặt, còn đang do dự thì một miếng thịt đùi gà lọc xương nữa lại được đặt vào bát cô. Cô vội vàng nói: “Anh ăn đi, tôi không cần đâu.”
“Trong hai người ít nhất phải có một người được ăn no thì mới ổn.” Trình Chiêu ẩn ý nói.
Thẩm Chấp Hoan khựng lại, nhìn đống đồ ăn sắp cạn sạch trên bàn, đột nhiên cảm thấy lời anh nói có lý. Vì thế, cô không từ chối nữa mà tập trung ăn. Đến khi anh đưa tôm đến sát miệng, cô còn vô thức cắn luôn.
Trình Chiêu hơi nheo mắt, muốn tiếp tục đút cho cô ăn, nhưng khi nhìn về phía hộp tôm hùm, bên trong đã hết sạch.
Trình Chiêu: “…”
“No quá, quả nhiên nhà hàng này chưa bao giờ làm em thất vọng.” Ngạn Chu cảm thán.
Trình Chiêu hỏi Thẩm Chấp Hoan: “Cô ăn no chưa?”
“... Chưa.” Thẩm Chấp Hoan nhìn bàn ăn bị quét sạch như một bãi chiến trường, tủi thân nhìn Trình Chiêu.
Trình Chiêu rơi vào trầm tư.
“Không thể nào, nhiều đồ ăn như vậy mà cô vẫn chưa no à.” Ngạn Chu kinh ngạc, nói xong cho cô lời khuyên thấm thía: “Hoan Hoan, cô phải kiểm soát lượng ăn đấy, nếu không chắc chắn sau này sẽ bị béo phì.”
Thẩm Chấp Hoan: “...” Muốn gϊếŧ người.
“Lão đại, sao anh không nói gì?” Ngạn Chu tháo găng tay trong suốt xuống, tò mò nhìn Trình Chiêu.
Trình Chiêu im lặng giây lát, chậm rãi nói: “Đang nghĩ xem làm thế nào để sa thải cậu.”
“... Em có làm gì sai đâu, sao lại đuổi việc em?” Ngạn Chu vô tội hỏi.
Trình Chiêu lẳng lặng nhìn anh ta: “Đúng vậy, không làm gì sai, thế nên mới phải nghĩ lý do.”
Ngạn Chu bị anh nhìn chằm chằm đến phát sợ, đang muốn nói thì nghe được Thẩm Chấp Hoan đề nghị: “Anh là ông chủ mà, ông chủ sa thải nhân viên không cần lý do, trả đủ tiền bồi thường là được.”
“Có lý.”
“… Em em em còn có việc bận, Kiến trúc Chiêu Dương không thể thiếu em! Em về nhà làm việc đây, tạm biệt!!” Cuối cùng Ngạn Chu cũng nhận ra tình hình không ổn, nói xong lập tức chạy mất dạng, kéo cũng không giữ lại được.
Khi cửa lớn đóng rầm lại, cả thế giới yên tĩnh, Thẩm Chấp Hoan nhìn đống lộn xộn trên bàn, lại nhìn Trình Chiêu.
Sau vài giây im lặng, Trình Chiêu hỏi: “Thật sự chưa ăn no à?”
“... Ừm.”
Trình Chiêu không nói một lời đi vào phòng bếp, trước khi Thẩm Chấp Hoan chạy đến giúp đỡ, cô còn không quên cầm dầu hào vừa mua vào, nhưng vừa vào đến nơi, cô đã nhanh mắt phát hiện trên kệ bếp có một chai dầu hào khác vẫn còn đến hai phần ba.
“Đây là cái gì?” Thẩm Chấp Hoan nhướng mày.
Trình Chiêu khựng lại: “Không biết.”
“... Đồ nhỏ mọn.” Thẩm Chấp Hoan cười khẽ, đặt chai mới mua cạnh chai cũ, để hai chai dầu hào đứng sát nhau như thể đang nắm tay nhau, trông rất hòa hợp.
Trình Chiêu liếc nhìn hai chai dầu hào thấp lùn ấy, cảm giác vui vẻ khó nhận ra lại lan tỏa trong lòng. Hai người bận rộn đến tận gần mười một giờ đêm mới có thể ăn uống no nê.
Sáng sớm hôm sau, vì bước chân trái vào công ty mà Ngạn Chu bị Trình Chiêu phạt năm trăm đồng.
Số tiền phạt này cuối cùng rơi vào tay Thẩm Chấp Hoan, nhưng cô lại chẳng vui nổi, bởi vì Lý Tiến Bộ đã đến. Hơn nữa, anh ta đã ở trong phòng họp với Trình Chiêu gần một tiếng đồng hồ.
Nghĩ đến việc họ đang thảo luận về một dự án “chắc chắn chết”, Thẩm Chấp Hoan lo lắng đến mức có cảm giác như sắp phá sản đến nơi… Mà cũng không khác là bao, nếu Trình Chiêu thực sự phá sản, cô chắc chắn cũng chẳng khá hơn được.
Nóng lòng muốn biết bọn họ đã bàn tới bước nào, Thẩm Chấp Hoan đi tới đi lui trước cửa phòng khách, thấy lúc này không có ai đi qua bên này, lỗ tai dán sát vào cửa mờ, muốn nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ.
Hai người đàn ông trong phòng đồng loạt nhìn về phía lỗ tai trên cửa, đồng thời rơi vào im lặng.
Sau một lúc lâu, Lý Tiến Bộ chân thành hỏi: “Rốt cuộc cô ấy có biết là tuy cánh cửa này che tầm nhìn nhưng vẫn nhìn thấy bóng mờ không? Cô ấy dựa sát như thế, tôi muốn làm như không thấy cũng khó, em gái này ngốc thật.”
“Anh mới ngốc.”
Lý Tiến Bộ sửng sốt: “Anh nói gì?”
“Tổng giám đốc Lý yên tâm, phòng họp cách âm tốt, cô ấy không nghe thấy gì đâu.” Trình Chiêu thản nhiên nói.
Lý Tiến Bộ kịp phản ứng, cười nhạt nhìn anh: “Tôi đã hợp tác với tổng giám đốc Trình hai lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh bảo vệ ai đó như vậy. Đúng là họ hàng có khác.”
“Không phải họ hàng.”
“Hả?” Lý Tiến Bộ nhướng mày.
Trình Chiêu nhìn anh ta: “Chúng tôi ở chung, nhưng không phải họ hàng.”
Ám chỉ trong lời nói quá rõ ràng, Lý Tiến Bộ nhếch môi: “Vậy có nghĩa là hai người đang sống chung?”
“Cô ấy hay ngại, nhờ tổng giám Lý giữ bí mật.” Trình Chiêu không trả lời trực tiếp.
Lý Tiến Bộ thở dài: “Phải làm sao đây, tôi còn đang muốn theo đuổi em gái này đấy.”
“Tốt nhất tổng giám đốc Lý nên từ bỏ ý định này đi.” Giọng Trình Chiêu lạnh đi một phần: “Còn nữa, cô ấy có tên, tổng giám đốc Lý đừng gọi linh tinh.”
Lý Tiến Bộ là người phong lưu, đào hoa lại tùy tiện, nhưng có một điểm… ý chí chiến đấu của anh ta rất mạnh. Ban đầu, anh ta chỉ thấy Thẩm Chấp Hoan xinh đẹp, trông quen mắt nên muốn mời đi ăn để làm quen. Nhưng giờ nhìn phản ứng của Trình Chiêu, dù chưa đến mức thích Thẩm Chấp Hoan thật, anh ta lại bỗng thấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần chinh phục.
Anh ta như lười biếng tựa vào sô pha, nhưng giọng điệu lại rất kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Nhưng con người tôi, không thích từ bỏ đâu.”
Trình Chiêu im lặng nhìn anh ta, sau đó điềm tĩnh đứng dậy, trực tiếp đến cửa mở cửa. Thẩm Chấp Hoan vẫn đang dán ở trên cửa, sau khi cửa mở ra, cô mất đà nên theo quán tính ngã mạnh về phía sau, trực tiếp ngã vào lòng Trình Chiêu.