Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Đại Lão

Chương 25: Chuyện này không đúng

Trong phòng họp không gian rơi vào tĩnh lặng, hai người ngồi đối diện cách một cái bàn dài, không ai nói gì. Trong bầu không khí tràn ngập khói thuốc súng vô hình bị căng kéo căng đến cực hạn, như có thể đứt bất cứ lúc nào.

“Tổng giám đốc Trình coi tôi như thằng ngốc mà đùa giỡn à?” Lý Tiến Bộ nhếch khóe môi, vẻ mặt như cười như không lộ vẻ bực bội: “Bàn bạc lâu như vậy, hợp đồng cũng soạn xong rồi, bây giờ anh lại nói với tôi là không ký?”

“Không phải là không ký, chỉ là đợi một thời gian nữa. Sau khi tôi xác định được một số chuyện thì chúng ta sẽ tiếp tục bàn về dự án.” Trình Chiêu chậm rãi nói.

“Phía bên kia đang thúc giục chuyển khoản, anh có biết tôi tốn bao công sức mới giữ chân được bọn họ không? Nếu không vì chúng ta đã hợp tác lâu dài, tôi lại không thể nuốt trọn miếng thịt này, anh nghĩ tôi sẽ cho anh được lợi sao?” Lý Tiến Bộ vỗ bàn, không duy trì được sự bình tĩnh: “Nếu anh không ký thì cứ nói thẳng, mẹ nó tôi không thiếu đối tác, cũng không nhất thiết cứ phải là anh!”

Nói xong anh ta hơi dừng lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn chằm chằm Trình Chiêu một lúc lâu, tức đến mức bật cười: “Không phải anh và Quý Phàm giở trò đấy chứ? Lén lút giở trò khiến tôi từ bỏ, sau đó hai người hợp tác với nhau. Những lời mà Thẩm Chấp Hoan nói với tôi cũng là do anh dạy đúng không?”

“Tôi không biết Quý Phàm.” Trình Chiêu nói xong dừng lại một lát: “Nhưng tôi tin Chấp Hoan, anh cho tôi thêm thời gian, tôi đang điều tra…”

“Đừng có nói mấy trò vớ vẩn này với tôi! Anh chỉ cần là ký hay không thôi, nếu anh không ký thì dự án này chúng ta hủy hợp tác, đừng trì hoãn thời gian tôi tìm đối tác tiếp theo.” Lý Tiến Bộ ghét nhất phiền phức, trực tiếp hạ tối hậu thư cho Trình Chiêu.

Trình Chiêu cụp mắt nhìn hợp đồng trên bàn, lâu sau vẫn không có phản ứng. Lý Tiến Bộ bật cười, sắc mặt nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh, thô bạo cầm lấy hợp đồng xoay người rời đi. Khi đi tới cửa mở cửa, giọng nói lạnh lẽo của Trình Chiêu vang lên sau lưng…

“Người bán đất cho chúng ta đã từng du học ở nước M, mà Quý Phàm trong miệng anh chính là bạn học cùng lớp với anh ta. Hai người họ học chung trung học, đến đại học mới khác trường.”

Lý Tiến Bộ đột nhiên ngừng lại, bàn tay nắm lấy tay nắm cửa nổi gân xanh.

“Khu đất Diễm Dương Sơn đó, người nào thông minh đều thấy được tiềm năng khai thác rất lớn. Tuy lúc đầu tôi nghi ngờ đối phương sao lại đồng ý bán, nhưng vì tôi tin năng lực của anh, thế nên tôi không điều tra thêm. Từ khi Chấp Hoan nói chuyện, tôi mới bắt đầu điều tra. Sau đó phát hiện gần đây đối phương không hề gặp vấn đề tài chính.” Trình Chiêu nói xong chậm rãi đứng dậy: “Một người có gia cảnh tốt, không thiếu tiền, sao lại bán mảnh đất có tiềm năng lớn như vậy. Anh có thể giải thích không?”

“... Tôi đã điều tra rồi, không có vấn đề gì.” Lý Tiến Bộ quay đầu nhìn anh, nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Anh nói không biết Quý Phàm, nhưng sao lại biết rõ chuyện của anh ta?”

“Bởi vì gần đây tôi vẫn luôn điều tra.” Trình Chiêu vẫn bình tĩnh: “Tạm thời không nói tại sao lại bán đất, chỉ riêng việc anh ta và Quý Phàm là bạn học, nếu Quý Phàm thật sự muốn mảnh đất này, anh cảm thấy đối phương sẽ ưu tiên chọn ai hơn?”

“Nói không chừng bên bán có xích mích với Quý Phàm, không muốn bán cho anh ta?” Lý Tiến Bộ phản bác một câu, vừa nói ra thì lập tức phát hiện lỗ hổng logic của mình.

Khóe môi Trình Chiêu nhếch lên: “Nếu thật sự có hiềm khích không muốn bán cho anh ta, vậy thì cho dù anh có mua hay không, anh ta cũng sẽ không bán cho Quý Phàm. Điều đó đồng nghĩa với việc cái gọi là “tôi gài bẫy anh để từ bỏ dự án rồi quay sang hợp tác với Kỷ Phàm” hoàn toàn không có cơ sở. Còn việc bên bán chọn hợp tác với anh, chỉ có thể chứng minh rằng từ đầu đến cuối, Kỷ Phàm chưa từng có ý định mua mảnh đất này.”

Thật ra giá bọn họ đưa ra không quá cao, ít nhất là đối với một mảnh đất có tiềm năng lớn như vậy. Một con số không thực sự áp đảo đối thủ cạnh tranh, bên bán không có lý do gì để nhất định phải hợp tác với họ. Trong lòng Lý Tiến Bộ cũng hiểu rõ điều này, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.

“Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng tài chính của Quý Phàm không xoay vòng vốn được, nên chúng ta mới có cơ hội mua.” Giọng nói của Trình Chiêu lại trầm hơn: “Nếu vậy thì tất nhiên là tốt rồi, nhưng lỡ không phải thì sao?”

Lý Tiến Bộ không nói gì, im lặng một lúc lâu rồi nhíu mày nói: “Nhưng vì suy đoán không chứng thực của một cô gái nhỏ mà từ bỏ dự án lớn như vậy, đó không phải tác phong của Lý Tiến Bộ tôi.”

“Thế nên tôi muốn anh chờ.” Trình Chiêu chậm rãi nói: “Tôi vẫn đang điều tra, có lẽ hai ngày nữa sẽ có kết quả.”

“Nhỡ không có kết quả thì sao?” Lý Tiến Bộ càng nghĩ càng phiền muộn: “Bên kia đang thúc giục gấp gáp, nếu họ thay đổi ý định thì sao?”

“Cho tôi thêm một tuần nữa, một tuần này anh nghĩ kéo chân người bán, tôi sẽ cho anh đáp án.” Trình Chiêu thản nhiên nói.

“Quên đi, tôi không muốn chờ.” Lý Tiến Bộ liếc xéo anh: “Anh cứ điều tra phần anh, trong thời gian này tôi sẽ điều tra nội bộ công ty. Dự án này là do một quản lý dưới quyền tôi giới thiệu, nếu có vấn đề gì, chắc chắn cậu ta không thoát có liên quan.”

Trình Chiêu im lặng một lúc lâu, vươn tay phải về phía anh ta: “Cảm ơn.”

“Được rồi, tôi đi trước, chuyện hôm nay đừng nói ra ngoài.” Lý Tiến Bộ vỗ bàn tay phải anh đưa ra, quay đầu ra khỏi phòng họp.

Trong phòng họp nhất thời chỉ còn lại có một người, hồi lâu sau, Trình Chiêu mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sô pha.



Thẩm Chấp Hoan vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại, vừa nghe tin Lý Tiến Bộ đi rồi thì lập tức nhảy dựng lên, vội vàng chạy ra ngoài tìm Trình Chiêu. Cô tìm một vòng cũng không tìm thấy người, cuối cùng đi đến phòng họp, mới nhìn thấy Trình Chiêu đang dựa vào sô pha ngủ.

Trong khoảng thời gian này ban ngày làm việc buổi tối uống rượu, anh vẫn không được nghỉ ngơi đầy đủ, người gầy hẳn đi. Xương quai hàm càng thêm sắc bén hơn, lông mày nhíu lại lộ vẻ mệt mỏi. Thẩm Chấp Hoan lẳng lặng nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, quay về lấy chiếc áo lông của mình đắp cho anh rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Cô vừa định đi thì thấy Bạch Liên Liên bưng một ly cà phê tới. Thẩm Chấp Hoan dừng một chút, khi người muốn đẩy cửa đi vào thì nhanh chóng ngăn lại.

Giọng Bạch Liên Liên lộ vẻ mất kiên nhẫn, sau khi phản ứng lại ho khan một tiếng, nũng nịu nở nụ cười: “Chị pha cho tổng giám đốc Trình một ly cà phê, em mau cho chị vào đi, nếu không cà phê sẽ nguội mất.”

“Tổng giám đốc Trình dặn dò bảo tôi phải canh cửa, không cho ai vào.” Thẩm Chấp Hoan khách sáo mỉm cười.

Bạch Liên Liên hờn dỗi liếc cô: “Em tém tém đi, rõ ràng vừa rồi em muốn đi. Giờ thấy chị tới thì lại quay lại ngăn cản chị.”

“... Đúng là vừa rồi tôi muốn lười, nhưng thực sự là do tổng giám đốc Trình dặn dò.” Thẩm Chấp Hoan ngượng ngùng nói.

Bạch Liên Liên cười: “Được rồi, vậy em cứ tiếp tục lười đi, giả vờ như không biết chị đi vào là được mà. Em là em gái của tổng giám đốc Trình, anh ấy sẽ không trách em đâu.”

Cô ta nói xong muốn xông vào, Thẩm Chấp Hoan thấy không ngăn được thì dứt khoát giả vờ bất cẩn làm đổ cà phê của cô ta, khiến cà phê bắn tung tóe lên cả hai.

“Em điên à! Đây là quần áo chị vừa mua đấy, nếu hỏng thì em có thể đền nổi không?” Bạch Liên Liên thét chói tai, sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Thẩm Chấp Hoan, lại đè nén cơn giận xuống, nhưng trong giọng nói vẫn có chút bực bội: “Chuyện nhỏ này mà em cũng muốn ngăn cản chị, chúng ta có phải là bạn bè không?”

“... Chúng ta vốn không phải là bạn bè mà?.” Thẩm Chấp Hoan vô tội hỏi.

Bạch Liên Liên dừng lại, tức giận nhìn cô: “Cho dù không phải bạn thì em cũng đâu cần đối địch với chị? Chẳng lẽ em còn không biết ý của chị với tổng giám đốc Trình sao?”

Bởi vì hiện tại anh đang ngủ thôi, chứ nếu là bình thường thì cô đã chạy té khói rồi, chứ không ở đây để dây dưa mấy chuyện vô bổ này đâu. Thẩm Chấp Hoan thở dài, mềm giọng nói: “Xin lỗi cô Bạch, nếu không thế này đi, cô cho tôi giá bộ quần áo này, tôi bồi thường theo giá được không?”

Bạch Liên Liên vẫn chưa nguôi giận, nhưng thấy Thẩm Chấp Hoan giống như môn thần đứng ở cửa, cô ta biết hôm nay mình không vào được, vì thế ảo não xoay người rời đi.

Thẩm Chấp Hoan thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn vết cà phê trên người mình, không để tâm lắm. Cô vốn chỉ muốn đền phí giặt là, nhưng lời nói khi nãy của Bạch Liên Liên quá vênh váo, cô cảm thấy mình nên hào phóng trực tiếp bồi thường một bộ quần áo mới cho cô ta. Dù sao làm trong công ty, người có đãi ngộ tiền lương ngang cô cũng chỉ có Bạch Liên Liên, cô nghĩ chắc cũng không thể mua đồ quá đắt được.

Vừa mới nghĩ như vậy, cô liền nhận được một tin nhắn riêng trong nhóm chat nội bộ nhân viên. Tin nhắn là một đường link mua sắm, Thẩm Chấp Hoan bấm vào, vừa thấy món đồ bên trong thì lập tức đứng hình… chính là chiếc áo Bạch Liên Liên mặc ban nãy, phía dưới còn rõ ràng ghi giá: 5888 tệ.

Thẩm Chấp Hoan: “...” Cô muốn thu hồi lại câu nói kia.

Lúc Trình Chiêu tỉnh lại, đã là hai giờ sau, sau một giấc ngủ ngon tinh thần cũng khá hơn. Anh chậm rãi mở cửa đi ra ngoài, kết quả vừa mở cửa đã thấy một “cục tròn” trên mặt đất ngã ngửa, vừa hay dựa vào chân anh.

“Tổng giám đốc Trình, anh tỉnh rồi.” Thẩm Chấp Hoan ngẩng mặt nhìn anh.

Trình Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt mỉm cười miễn cưỡng của cô một lát: “Có việc gì à?”

“Anh có thể giúp tôi một chuyện không?” Thẩm Chấp Hoan khóc không ra nước mắt.

Trình Chiêu im lặng vài giây, lui về phía sau một bước. Mất đi điểm tựa, Thẩm Chấp Hoan lăn luôn xuống thảm, nhưng cô lập tức bật dậy bằng một cú “cá chép bật ngược”, ánh mắt sáng rực, hai tay nắm chặt tay anh, chỉ thiếu nước rơi nước mắt cầu xin.

Mười phút sau, vẻ mặt Trình Chiêu không chút thay đổi đi tới quầy lễ tân, gõ mặt bàn một cái. Bạch Liên Liên đang cúi đầu nghịch điện thoại ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy anh thì kinh ngạc há hốc miệng, khϊếp sợ đến mức không kịp phản ứng.

“Tổng giám đốc Trình!” Được người bên cạnh huých nhẹ, Bạch Liên Liên mới kịp phản ứng, vẻ mặt khϊếp sợ đứng lên, kích động hỏi: “Anh tìm em sao?”

Trình Chiêu liếc nhìn quần áo trên người cô ta, phía trên còn sót lại vết cà phê. Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Nghe nói trợ lý Thẩm làm bẩn quần áo của cô.”

“... Đúng vậy tổng giám đốc Trình, sao thế?” Bạch Liên Liên vừa nghe anh nhắc tới chuyện này, vẻ mặt xịt keo, tưởng là Thẩm Chấp Hoan mách với anh thì vội vàng giải thích: “Em đã nói bỏ đi, nhưng cô ấy nhất định phải bồi thường tiền cho em. Em hết cách nên đành nhận, nếu không em đưa tiền cho anh, anh trả lại cô ấy giúp em được không. Để một em gái nhỏ bỏ tiền, em thực sự áy náy lắm.”

Thật ra cô ta không thiếu chút tiền này, lúc đầu đòi Thẩm Chấp Hoan, đơn giản vì giận cô vì không cho cô ta gặp Trình Chiêu. Nếu bây giờ có thể dùng số tiền này đổi lấy thiện cảm của Trình Chiêu, đương nhiên cô ta rất vui vẻ sẵn lòng.

Nhưng cô không ngờ Trình Chiêu lại từ chối: “Không cần, đó là của cô.”

Bạch Liên Liên sửng sốt, nhất thời cảm động gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Trình…”

“Cô ấy nhờ tôi hỏi cô, nếu đã bồi thường rồi thì có thể đưa cho cô ấy bộ quần áo này không. Cô ấy muốn giặt rồi đăng lên trang web bán đồ second-hand, được đồng nào hay đồng đó.” Trình Chiêu thuật lại từng câu từng chữ mà Thẩm Chấp Hoan nhờ vả, bình thản như cái máy nói không có cảm xúc.

Bạch Liên Liên: “...”