Bàn tay Trình Chiêu đang đặt tùy ý trên tay vịn ghế từ từ nắm chặt, đôi mắt vốn không gợn sóng xuất hiện một tia dao động, anh lẳng lặng nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Thẩm Chấp Hoan, trong lúc nhất thời quên trả lời.
Thẩm Chấp Hoan thấy anh không nói gì thì xấu hỏi nói vòng vo: “... Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh đừng để ý. Vì hôm nay nói chuyện phiếm với Đổng Văn, đột nhiên phát hiện quả thật anh đối với tôi quá tốt, tốt hơn bất kỳ cô gái nào. Anh còn cho tôi một công việc, đưa thẻ ngân hàng cho tôi, nên tôi không nhịn được suy nghĩ miên man thôi, muốn biết rốt cuộc anh nghĩ thế nào…”
“Cả chiều nay cô nghĩ về chuyện này à?” Trình Chiêu ngắt lời cô.
Trong nháy mắt, Thẩm Chấp Hoan im bặt, cô ngoan ngoãn gật gật đầu. Tuy cô không chỉ nghĩ đến chuyện này, nhưng chuyện dự án kia, Trình Chiêu hiển nhiên không thích cô hỏi, cho nên tạm thời không nên nói ra.
Trong mắt Trình Chiêu lộ ra sự vui sướиɠ nhàn nhạt, anh vừa muốn mở miệng nói, Ngạn Chu đột ngột xông vào: “Lão đại! Xong việc rồi phải không, cùng đi ăn tối đi! Mới bảy giờ tối thôi!”
Thẩm Chấp Hoan vẫn chưa ăn cơm tối, nghe vậy thì sự chú ý của cô bị kéo đi hơn nửa, tuy vẫn muốn nghe đáp án của Trình Chiêu, nhưng nhịn không được hỏi một câu: “Ăn gì?”
“Tôi biết một nhà hàng ngay gần khu nhà của chúng ta thôi, thịt nướng và tôm hùm đều rất ngon.” Nhắc tới đồ ăn, hai mắt Ngạn Chu tỏa sáng: “Đặc biệt là cánh gà nướng, lớp da ngoài giòn rụm vàng óng, thịt bên trong mềm như… gì đó, cắn một miếng là đầy ắp nước thịt, ngon cực kỳ…”
Một nửa sự chú ý còn lại của Thẩm Chấp Hoan cũng bị kéo đi nốt, cô nuốt nước miếng chỉ cảm thấy càng lúc càng đói bụng, cô lập tức trông mong nhìn về Trình Chiêu, chỉ thấy Trình Chiêu chậm rãi nói: “Về nhà nấu cơm ăn.”
Thẩm Chấp Hoan: “…”
“Đừng mà lão đại, cùng đi đi càng đông càng vui, nấu cơm thì lúc nào mà chẳng được. Nhà hàng kia sắp đổi địa điểm rồi, đến lúc đó thì không còn tiện nữa đâu.” Ngạn Chu cố gắng thuyết phục.
Thẩm Chấp Hoan gật đầu, Trình Chiêu liếc cô: “Cô không muốn biết đáp án à? Bây giờ về nhà, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Thẩm Chấp Hoan không nói gì: “Không thể đi ăn thịt nướng xong về nói sau à?”
“Không thể.” Trình Chiêu vẫn dứt khoát như trước.
Thẩm Chấp Hoan: “...” Cô chưa từng thấy ai uy hϊếp người khác như vậy.
“Đáp án? Đáp án gì vậy?” Ngạn Chu tò mò hỏi.
Trình Chiêu không nói, bình tĩnh chờ Thẩm Chấp Hoan lựa chọn. Thẩm Chấp Hoan hít sâu một hơi, vô cùng đau lòng từ chối lời mời đi ăn tối của Ngạn Chu.
Khóe môi Trình Chiêu hiện lên một độ cong không rõ ràng, cầm áo khoác lên rồi đi ra ngoài, Thẩm Chấp Hoan vỗ vỗ cánh tay Ngạn Chu, trực tiếp đuổi theo. Mãi cho đến khi vào thang máy, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nghiêm túc nói:
“Tôi thật sự rất muốn biết, nếu không bây giờ anh nói cho tôi biết đi. Thích hay không thích thì cũng chỉ là một câu nói thôi mà, anh cứ nói luôn đi.”
“Giờ cô muốn biết luôn vì cô muốn đi ăn thịt nướng với Ngạn Chu à?” Trình Chiêu bình tĩnh vạch trần.
Thẩm Chấp Hoan: “... Đúng là tôi nghĩ nhiều rồi, một người đàn ông ngay cả thịt nướng cũng không cho tôi ăn thì sao có thể thích tôi được chứ.”
“Không cần lừa tôi, cô không về cùng tôi thì cũng đừng có đòi đáp án.” Cửa thang máy mở ở tầng một, Trình Chiêu nhìn cô: “Đến đại sảnh chờ tôi.”
Tầng phụ là bãi đỗ xe ngầm, bình thường hai người đều đi cùng nhau, bây giờ anh đột nhiên bảo cô chờ ở đại sảnh tầng một, Thẩm Chấp Hoan nghi hoặc: “Vì sao?”
“Nhiệt độ giảm rồi, chờ tôi làm ấm xe rồi cô lên.” Trình Chiêu trầm ổn nói.
Vẻ mặt Thẩm Chấp Hoan kỳ lạ đi ra ngoài: “Anh còn biết chăm sóc thế à…”
Sau khi cô đi ra ngoài, cửa thang máy đóng lại, một mình đứng ở cửa thang máy một lúc lâu, cô đột nhiên hoảng sợ: Không phải Trình Chiêu thật sự thích cô đấy chứ!
Tuy rằng cô vẫn luôn chất vấn, nhưng trong lòng cô không hề hi vọng anh sẽ thích cô. Trong khoảng thời gian này hai người sống chung quá hài hòa, cô thật sự không muốn thay đổi mối quan hệ này. Nếu anh chỉ coi cô là bạn, vậy thì cuộc sống ổn định này vẫn có thể tiếp tục, nhưng nếu anh thích cô…
Cuộc sống quý giá thời gian ngắn ngủi, không chỉ phải sống tốt cuộc đời mình mà còn phải trân trọng người khác. Nếu Trình Chiêu thật sự thích cô, vậy thì cô phải nhanh chóng đưa ra quyết định, không thể làm phí thời gian của người ta.
Nhưng mà đưa ra quyết định đồng nghĩa với việc phải có sự thay đổi. Nếu cô không thể thích anh, có lẽ cô phải nhanh chóng nghỉ việc và lượn ra khỏi cuộc đời anh… Cho dù lựa chọn thế nào, cô cũng không thể trơ mắt nhìn Trình Chiêu bị Lý Tiến Bộ ảnh hưởng, vì thế cô phải nghĩ cách ngăn cản bọn họ hợp tác.
Nghĩ vậy, Thẩm Chấp Hoan cảm thấy đau đầu, rất muốn quay về làm người thực vật.
Cô buồn bã nhăn mày đi tới trước cửa sổ thủy tinh ở đại sảnh, nhìn qua lớp cửa kính trong suốt, thấy những hạt tuyết như những hạt muối rơi xuống, cô mới nhận ra là tuyết bắt đầu rơi rồi.
Mùa đông đầu tiên sau khi cô xuyên vào sách, cũng là trận tuyết đầu tiên. Trong cái tiết trời buốt lạnh này, cô không chỉ u sầu vì sự nghiệp của Trình Chiêu, mà còn bị tình cảm của anh làm cho phiền lòng. Dưới áp lực nhân đôi này mà có thể… ăn một bữa thịt nướng thì còn gì bằng.
Trong đầu Thẩm Chấp Hoan hiện lên hình ảnh miếng cánh gà mà Ngạn Chu miêu tả, cô lại nuốt nước miếng. Tất cả những phiền muộn mà Trình Chiêu gây ra đều bị sự nhút nhát của cô quét sạch.
Tính toán thời gian không khác biệt lắm, cô kéo chặt khóa trên áo lông, rụt cổ chạy ra ngoài. Vừa đẩy cửa kính ra thì đối diện với một cơn gió lạnh buốt, sau khi cô nheo mắt vì gió thì bất ngờ có một bóng người cao lớn chặn lại.
Nhìn thấy người tới, khóe miệng cô giật giật, nhịn không được hỏi: “Đại ca, anh không lạnh sao?”
Trước mắt đột ngột xuất hiện một người đàn ông, lại còn là nam phụ đen đủi nhất nguyên tác, Lý Tiến Bộ. Mà vào ban đêm âm u, anh ta vẫn mặc một cái áo da.
“Nếu em mau chóng đi với tôi thì tôi sẽ không lạnh đâu.” Lý Tiến Bộ nhếch khóe môi, bộ dạng không đứng đắn: “Em gái, công ty em tăng ca quá lâu, tôi ở đây chờ gần hai tiếng rồi đấy, tôi đặc biệt tới đây mời em đi ăn.”
Dù anh ta có vẻ không đứng đắn, nhưng vẻ ngoài khí chất cũng khá nổi bật, nếu không thì nam chính nguyên tác cũng không ghen chỉ vì anh ta nói mấy câu. Thẩm Chấp Hoan nhìn thoáng qua lối ra bãi đỗ xe, không thấy xe Trình Chiêu, lúc này mới nghi ngờ nhìn anh ta: “Mời tôi ăn cơm?”
“Không thì sao?” Lý Tiến Bộ cười nhạt nhìn cô: “Trưa nay tôi thấy em khá quen, sau khi về suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra em giống ai.”
Thẩm Chấp Hoan lập tức căng thẳng: “Giống ai?”
“Một cô gái rất xinh đẹp, Cố Nhân, vẻ ngoài của em và cô ấy có điểm giống. À không, phải nói là chỉ nhìn mặt thôi thì giống vô cùng.” Lý Tiến Bộ vừa nói vừa bất ngờ cúi người tới gần cô.
Thẩm Chấp Hoan cau mày lui về phía sau một bước: “Anh đừng lại gần quá.”
Tuy ngoài miệng Lý Tiến Bộ cười khẩy, nhưng anh ta vẫn lùi lại khoảng cách an toàn: “Em có quen cô ấy không?”
Đương nhiên quen biết rồi, đó không phải là nữ chính Thẩm Nhân Nhân dùng tên giả sao. Lúc trước sao cô lại dùng tên thật trốn ra ngoài để xông pha giang hồ chứ… Quên đi, từ trước đến nay trong nguyên tác, chị gái của nữ chính như vô hình, chỉ có một số ít người quen biết nhà họ Thẩm mới biết nhà họ Thẩm còn một con gái tên là Thẩm Chấp Hoan, cô vốn không cần đổi tên.
Suy nghĩ Thẩm Chấp Hoan lập tức biến mất khi đối diện với ánh mắt ẩn ý của Lý Tiến Bộ, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Sao trước đó cô không nghĩ tới việc Trình Chiêu không thích cô tham gia vào dự án này thì cô hoàn toàn có thể ra tay từ phía Lý Tiến Bộ! Cô hít sâu một hơi, một ý nghĩ dần dần hình thành trong đầu.
“Hỏi em đấy, em gái.” Lý Tiến Bộ chọc tay vào quả cầu lông trên mũ cô.
Thẩm Chấp Hoan vừa muốn nói, chợt nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Trình Chiêu vang lên: “Chấp Hoan, lại đây.”
Cô và Lý Tiến Bộ cùng lúc nhìn qua, đáy mắt Lý Tiến Bộ đáy hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Công ty mấy người còn đi liên hoan à?”
“... Không liên hoan.”
Thẩm Chấp Hoan vừa nói xong, Trình Chiêu đã đi tới, gật đầu với Lý Tiến Bộ rồi bình tĩnh nhìn về cô: “Trước khi về nhà đi siêu thị một chuyến, dầu hào trong nhà hết rồi.”
Tuy rằng chỉ là đối thoại thường ngày, nhưng Lý Tiến Bộ vẫn rất dễ dàng nghe ra sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh.
Anh đang tuyên thệ chủ quyền, thú vị.
Thẩm Chấp Hoan nghe vậy thì gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì, lại vội vàng lắc đầu: “Anh về trước đi, tổng giám đốc Lý mời tôi ăn cơm, tôi sẽ về sau.”
Cô không muốn trì hoãn khi trong lòng có việc gì đó, nếu Lý Tiến Bộ đã tới tìm cô, vậy cô phải nhanh chóng nói với anh ta mới được.
Trình Chiêu nghe được lời của cô, biểu cảm không thay đổi, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô. Thẩm Chấp Hoan bị anh nhìn mà áp lực đè nặng lên vai, không dám nhìn vào mắt anh.
“Tôi nói rồi, nếu quá hạn thì sẽ không nói đáp án nữa, cô chắc chắn không về sao?” Trình Chiêu thản nhiên hỏi trước mặt Lý Tiến Bộ.
Trong nháy mắt, Thẩm Chấp Hoan do dự, nhưng hơi cân nhắc thì cũng biết hiện tại việc quan trọng hơn là phải ngăn cản bọn họ hợp tác. Nghĩ vậy, cô cười khan một tiếng, không trực tiếp trả lời anh.
Ánh mắt Trình Chiêu lạnh xuống, nhưng vẫn bướng bỉnh đứng tại chỗ, trong sự trầm ổn lạnh lùng lại lộ vẻ đáng thương. Thẩm Chấp Hoan đột nhiên mềm lòng, thở dài nhìn Lý Tiến Bộ: “Hôm nay quả thật hơi muộn rồi, chi bằng để hôm khác tôi mời anh.”
“Được, hiếm khi trợ lý Thẩm chịu chi, vậy tôi phải suy nghĩ thật kỹ đi đâu ăn mới được.” Lý Tiến Bộ thờ ơ nhìn Trình Chiêu, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn trong trẻo của Thẩm Chấp Hoan: “Có điều trước nhận lời mời cuộc hẹn với trợ lý Thẩm, tôi có một chuyện rất tò mò.”
“Chuyện gì?” Thẩm Chấp Hoan lập tức hỏi.
Lý Tiến Bộ mỉm cười: “Nghe ý của tổng giám đốc Trình, hai người ở cùng một chỗ nhỉ. Vậy xin hỏi quan hệ của hai người là?”
“Họ hàng xa, tôi ở tạm nhà anh ấy thôi.” Thẩm Chấp Hoan thuận miệng ứng phó một câu.
Vẻ mặt Trình Chiêu lại lạnh hơn một phần.
“Vậy à.” Nụ cười trên mặt Lý Tiến Bộ càng tươi: “Vậy thì tôi không làm phiền hai người về nhà nữa, tôi đi trước.”
“Tạm biệt tổng giám đốc Lý.” Thẩm Chấp Hoan thở phào.
Tuyết càng rơi mạnh hơn, mặt đất ướt dũng, Lý Tiến Bộ xoay người đi, đi vài bước rồi vẫy tay một cách tùy ý. Dưới ánh đèn đường, tay anh ta đỏ lên rõ rệt, Thẩm Chấp Hoan nhịn không được nhìn chằm chằm. Trong lòng thầm nghĩ người nọ đúng là biết diễn, tay bị đóng băng thế rồi mà vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói lạnh hơn cả đêm tuyết vang lên.
Thẩm Chấp Hoan run lên, hoang mang nhìn về phía người bên cạnh. Cô chỉ thấy sau khi anh nhìn mình thật lâu thì xoay người đi về phía xe, tuy rằng bước đi vẫn chậm rãi nhưng cô lại thấy mình gặp phải chuyện lớn rồi.