Thẩm Chấp Hoan đẩy Trình Chiêu ra, hoảng hốt xua tay: “Không có không có, anh đừng nghĩ nhiều, tôi và tổng giám đốc Trình thực sự không có gì cả. Tuyệt đối trong sạch, tất cả chỉ là trùng hợp…”
Chàng trai mập mạp này chính là cái loa phát thanh của công ty, lỡ như cậu ấy đi ra ngoài nói lung tung gì đấy, trong công ty ai cũng biết rồi thì lời nói dối trước đó của cô còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Vừa nghĩ tới sự xa lánh của đồng nghiệp, Bạch Liên Liên xem thường, Thẩm Chấp Hoan nhức nhức cái đầu, lại nhìn Trình Chiêu bên cạnh, dáng vẻ như không liên quan tới mình. Cô không nhịn được dùng khuỷu tay huých anh, hạ giọng uy hϊếp: “Mau giải thích đi, nếu không tôi thành cái dạng gì.”
Đổng Văn lập tức mở to đôi mắt vô tội nhìn anh, chờ lời giải thích của anh.
Trình Chiêu im lặng vài giây: “Cô ấy chỉ là em gái của tôi.”
Thẩm Chấp Hoan, Đổng Văn: “...” Biết là lời giải thích của anh có thể lấy lệ, nhưng không ngờ nó lại qua loa tới vậy. Thế mà anh chỉ lặp lại câu đã nói trước đó, ngay cả dấu chấm câu cũng không đổi.
Ánh mắt Trình Chiêu đảo quanh giữa hai người, từ tốn bổ sung một câu: “Nếu tôi nghe thấy trong công ty có tin đồn thất thiệt gì, tôi sẽ lập tức gọi thẳng cho bộ phận nhân sự tuyển dụng trợ lý tổng giám đốc một lần nữa.”
Đổng Văn giật mình, lập tức căng thẳng quyết tâm: “Tổng giám đốc Trình anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không hé răng nửa lời, một chữ cũng không nói. Trợ lý Thẩm chính là em gái của anh! Cả đời là em gái! Khụ… Đột nhiên em nhớ ra có việc còn chưa làm xong, em không quấy rầy hai người nữa.”
Nói xong, cậu ấy cười gượng co chân bỏ chạy.
Thẩm Chấp Hoan nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy mất tăm của cậu ấy, oán giận nhìn Trình Chiêu: “Vốn chỉ là hiểu lầm thôi, sao anh không giải thích kỹ một chút? Bây giờ thì hay rồi, anh ấy hiểu lầm quan hệ của chúng ta rồi đó.”
“Cho dù có giải thích thì cậu ta cũng không tin.” Trình Chiêu trình bày sự thật.
Thẩm Chấp Hoan nhớ cái chạm nhẹ của chóp mũi vừa rồi, hiếm khi không phản bác, cô suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục phàn nàn: “Vậy thì cũng có rất nhiều cách để anh ấy giữ bí mật, tại sao anh cứ phải dùng cách uy hϊếp đuổi việc anh ấy?”
“Tôi đâu có uy hϊếp đuổi việc cậu ta.” Trình Chiêu bình tĩnh.
Thẩm Chấp Hoan không tin lời nói dối: “Nói nhảm, vừa rồi rõ ràng anh nói nếu việc này bị tiết lộ, anh sẽ tuyển người mới…” Nói được một nửa, cô ý thức được điều gì đó, khϊếp sợ nhìn về phía Trình Chiêu.
Trình Chiêu bình tĩnh đối diện với cô: “Tuy Đổng Văn đã làm trợ lý của tôi mấy năm rồi, năng lực làm việc vượt trội, tôi sẽ không sa thải cậu ta, cô hiểu chứ?”
Thẩm Chấp Hoan: “...” Cô không hề muốn tìm hiểu, không ngờ tên khốn kiếp này muốn sa thải chính là mình!
“Đi làm đi.” Trong mắt Trình Chiêu hiếm khi mang theo một phần dịu dàng.
Nhưng trong mắt Thẩm Chấp Hoan, sự dịu dàng của anh lúc này, càng giống sự nhân từ cuối cùng của nhà tư bản đối với giai cấp vô sản như cô trước khi ra tay. Cô cụp mắt đi ra ngoài, lúc đi tới cửa thì đột nhiên ngừng lại, hơi chần chừ những vẫn hỏi: “Dự án hợp tác với tổng giám đốc Lý là muốn mua lại và phát triển khu núi Diễm Dương không?”
Trình Chiêu lẳng lặng nhìn về phía cô, trong đôi mắt màu đen không cảm xúc: “Không phải bổn phận công việc thì cô chưa từng quan tâm, sao đột nhiên lại để ý đến dự án này?”
“... Cũng không phải để ý gì, chỉ là vô tình thấy thôi.” Thẩm Chấp Hoan ho một tiếng, hơi mất tự nhiên nói: “Dự án này rất quan trọng sao?”
“Cô rất quan tâm à?” Trình Chiêu nhìn vào mắt cô.
Thẩm Chấp Hoan bị anh nhìn như vậy thì không hiểu sao cảm thấy chột dạ, quay mặt đi mơ hồ nói: “Không phải là đặc biệt quan tâm, chỉ là tò mò mà thôi…”
“Rất quan trọng, lần này Chiêu Dương không chỉ tham gia khai thác, mà còn đầu tư một khoản tiền lớn, trọng tâm công việc trong năm tới đều dồn vào đây.” Trình Chiêu thản nhiên nói: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ có một khoảng thời gian hợp tác lâu dài với tổng giám đốc Lý.”
“... Thế à, vậy thì có phải thời gian tới sẽ thường xuyên gặp tổng giám đốc Lý không?” Tâm trạng Thẩm Chấp Hoan phức tạp.
Trình Chiêu im lặng hồi lâu, cho đến khi Thẩm Chấp Hoan nhìn anh, anh mới lạnh nhạt trả lời: “Dự án này không liên quan đến cô, làm tốt công việc của cô đi.”
Thẩm Chấp Hoan lập tức nhận ra được anh không vui, lập tức không dám hỏi nữa, ngượng ngùng cười rồi đi ra ngoài. Lúc cô hỏi chuyện này, không ngờ Trình Chiêu lại bài xích đến vậy, hiển nhiên anh không muốn cô xen vào. Dưới tình huống này nếu cô khuyên anh đừng hợp tác với Lý Tiến Bộ, có lẽ anh cũng sẽ không nghe.
Thẩm Chấp Hoan cảm thấy việc này hơi khó xử, cau mày trở lại vị trí làm việc của mình.
Đổng Văn đang sửa lại tài liệu trên máy tính, sau khi nhìn thấy cô thì xấu hổ cười, lộ ra vẻ không được tự nhiên. Thẩm Chấp Hoan thôi không nghĩ nữa, kéo ghế dựa đến ngồi cạnh cậu ấy: “Tôi muốn giải thích với anh.”
“Tôi đã tin rồi, cô chính là em gái tổng giám đốc Trình!” Vẻ mặt Đổng Văn nghiêm túc.
... Nếu cậu ấy thật sự tin, thì tại sao lại dùng kính ngữ với cô? Thẩm Chấp Hoan lại thở dài, che màn hình máy tính của Đổng Văn ngăn cản cậu ấy làm việc, đến khi cậu ấy bị ép phải nhìn cô thì cô mới từ từ giải thích chuyện hôm nay.
Đổng Văn nghe xong, dần dần rơi vào trầm tư, chờ cô nói xong thử tổng kết: “Ý của cô là, cô không biết dùng máy pha cà phê, tổng giám đốc Trình dạy cô. Sau khi cô làm xong, anh ấy nếm thử một ngụm thì cảm thấy có mùi lạ, cô cũng ngửi thử, cuối cùng bị tôi nhìn thấy.”
“Đúng là trợ lý tổng giám đốc tin tưởng nhất, năng lực tổng kết mạnh thật!” Thẩm Chấp Hoan vỗ tay cho cậu ấy: “Mọi chuyện là thế đấy, tất cả chỉ là trùng hợp thôi, anh đừng nghĩ nhiều là được.”
Đổng Văn im lặng một lúc: “Cô và tổng giám đốc Trình là họ hàng gần trong ba đời à?”
“Gì cơ?” Thẩm Chấp Hoan sửng sốt, không hiểu sao đột nhiên lại nói tới đây.
Đổng Văn nhíu mày: “Trong vòng ba đời, nước mình không cho phép kết hôn.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Chấp Hoan cứng đờ ba giây, hơi sụp đổ ôm đầu: “Chúng tôi thực sự không phải kiểu quan hệ đó!”
“Nếu không phải quan hệ đó, vậy sao khi nghe anh ấy nói cà phê có mùi lạ, cô không ngửi cà phê mà lại lại gần mặt anh ấy để ngửi?”
Thẩm Chấp Hoan đau đầu: “Anh cứ coi như lúc đó tôi bị ấm đầu đi.”
“Sao có thể là ấm đầu chứ, đó là phản ứng bản năng của cô. Cô không tin thì tôi lấy ví dụ cho, nếu người uống cốc cà phê đó là tôi thì cô có làm hành động như vậy không?”
Thẩm Chấp Hoan giật mình, đối mặt với khuôn mặt núc ních của Đổng Văn, tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cô lập tức bài xích. Đổng Văn tỏ vẻ hiểu rõ: “Vậy giờ cô hiểu tại sao tôi lại nghĩ như vậy rồi chứ?”
Thẩm Chấp Hoan bất lực hỏi: “Phải làm thế nào anh mới tin tôi?”
“Không phải là tôi không tin cô, chủ yếu là cô và tổng giám đốc Trình cũng quá mập mờ rồi. Lúc trước tôi bị mối quan hệ họ hàng của hai người che mắt, bây giờ mới thấy không hợp lý.” Giọng Đổng Văn như có năng lực thần kỳ.
Thẩm Chấp Hoan không nhịn được hỏi tiếp: “Không hợp lý ở đâu?”
“Tôi đã làm việc bên cạnh tổng giám đốc Trình khá lâu rồi, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy anh ấy với người phụ nữ nào cả. Nhưng cô vừa đến, anh ấy sẽ đi ăn dưới căn tin với cô, dù anh ấy không hề thích nó. Anh ấy còn cho phép cô gọi đồ ăn rất đắt tiền, quan trọng nhất là giữa trưa anh ấy đều ăn một mình, nhưng sao cô vừa đến thì hai người lại ăn cùng nhau?”
Thẩm Chấp Hoan nghe xong sửng sốt, lúc lâu sau mới nhớ ra để phản bác: “Đó là vì chúng tôi ở cùng…”
“Đó chính là mấu chốt!” Đổng Văn kích động vỗ bàn một cái, lòng hóng chuyện hừng hực lửa đốt: “Ba ruột của tổng giám đốc Trình đến đây mà anh ấy cũng dám đánh đuổi ra ngoài, đừng nói chi là người khác. Nếu cô chỉ là bà con họ hàng xa bình thường, việc anh ấy đồng ý để cô làm trợ lý đã khiến tôi rất ngạc nhiên rồi. Thế mà anh ấy còn cho cô ở nhà anh ấy, cô bảo tôi tin tưởng mối quan hệ của hai người trong sạch như thế nào đây.”
Thẩm Chấp Hoan bị cậu ấy nói đến bối rối, nhất thời không thể nào phản bác.
Đổng Văn và cô nhìn nhau ba giây, thở dài: “Đương nhiên, hai người cũng có thể trong sạch…”
Ánh mắt Thẩm Chấp Hoan sáng lên, lập tức gật đầu.
“Nhưng bây giờ trong sạch thì không có nghĩa là sau này vẫn trong sạch, với hiểu biết của tôi về tổng giám đốc Trình, chắc chắn anh ấy có ý với cô thì mới có thể đối xử tốt với cô như vậy.”
Đầu ngón tay Thẩm Chấp Hoan khựng lại, đầu óc trở nên trống rỗng vì lời nói này.
“Nhưng cô yên tâm, cho dù hai người có quan hệ gì thì tôi cũng sẽ giữ bí mật cho hai người.” Vẻ mặt Đổng Văn tràn đầy cảm giác sau khi được hóng chuyện: “Dù sao hiện tại cô cũng không muốn thể hiện là vợ của sếp, vậy chúng ta cứ tiếp tục làm việc như trước đi.”
Thẩm Chấp Hoan còn đang suy nghĩ câu nói “chắc chắn anh ấy có ý với cô thì mới có thể đối xử tốt với cô như vậy”, không nghe vào, cuối cùng quay trở lại chỗ ngồi của mình. Cả buổi chiều, trong đầu cô không phải là chuyện dự án thì cũng là mấy lời Đổng Văn nói, vẫn luôn trong trạng thái rối loạn, khiến cô liên tục mắc lỗi.
Sau khi in sai tài liệu một lần nữa, Trình Chiêu vô cảm liếc nhìn cô, quay đầu nói với Đổng Văn: “Cậu tan làm trước đi, để mấy cái này cho cô ấy làm.”
“Được.” Đổng Văn lập tức thu dọn đồ đạc đi về, trong phòng làm việc to như vậy lập tức chỉ còn Thẩm Chấp Hoan và Trình Chiêu.
Trình Chiêu đặt tài liệu sang một bên, bình tĩnh đối diện với cô: “Cả ngày không tập trung như đang trên mây, cô đang nghĩ gì thế?”
“... Đâu phải cả ngày, chỉ là cả buổi chiều thôi.” Thẩm Chấp Hoan ngượng ngùng nói, sau đó mới phát hiện những lời này không giúp gì bầu không khí, đứng thẳng người hơn: “Xin lỗi.”
“Điều tôi muốn không phải là câu “xin lỗi”.” Ánh mắt Trình Chiêu vẫn không rời khỏi cô.
Thẩm Chấp Hoan cẩn thận liếc anh, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Xin lỗi, buổi chiều tôi nay tôi cứ nghĩ về một chuyện, không tập trung vào công việc.”
Trình Chiêu lẳng lặng nhìn cô, nhìn vẻ mặt khó xử của cô, rất muốn hỏi cô chuyện khiến cô bối rối có phải là liên quan tới Lý Tiến Bộ hay không. Nhưng mà suy nghĩ này chỉ hiện lên trong đầu, anh không nói ra tựa như đêm cuối cùng ở thành phố A trước đó. Rõ ràng anh muốn hỏi cô có muốn đi cùng anh không, nhưng anh lại không nói gì.
Không phải là không muốn hỏi, chỉ là cảm thấy mình không có tư cách để hỏi.
Bầu không khí trong văn phòng đột nhiên yên tĩnh, Thẩm Chấp Hoan hơi mất tự nhiên nhìn anh, một lúc sau cô vẫn không nhịn được hỏi: “Tại sao anh không hỏi tôi đó là chuyện gì?”
“Cô muốn nói sao?” Trình Chiêu hỏi ngược lại.
Thẩm Chấp Hoan lúng túng gật đầu, sau đó mới nói một câu: “Vấn đề này chỉ có anh mới có thể trả lời thôi.”
Trình Chiêu khựng lại: “Vấn đề gì?”
Thẩm Chấp Hoan lại chần chừ một lúc, rất lâu sau cô mới cố lấy can đảm, giọng nói không to hơn tiếng muỗi vo ve bao nhiêu, nhưng Trình Chiêu lại có thể nghe thấy rõ ràng: “Có phải anh thích tôi không?”