Tình huống gì đây, tổng giám đốc và phó tổng giám đốc cùng tranh giành một trợ lý? Bốn bỏ thành năm thì chính là hai nam tranh một nữ! Dưới sự dẫn đầu của Ngạn Cận, cuối cùng đám quần chúng ăn dưa cũng tỉnh ngủ vào sáng thứ hai, hai mắt sáng trưng nhìn ba người này.
Ngạn Chu ý thức được Trình Chiêu không phải đang nói đùa, nụ cười trên mặt rạn nứt, hoảng sợ hỏi: “Gì cơ, anh có ý gì?”
“Đến không?” Trình Chiêu nhìn Thẩm Chấp Hoan.
Thẩm Chấp Hoan cũng bị bối rối bởi tình huống trước mắt, sau khi đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Trình Chiêu, cô giật mình: “Có thể làm việc với tổng giám đốc Trình là vinh hạnh của tôi.”
“Sao cô phản bội tôi!” Vẻ mặt Ngạn Chu bi phẫn.
Khóe miệng Thẩm Chấp Hoan giật giật, nghĩ thầm cô không muốn phản bội đâu, chỉ là kẻ địch quá mạnh, cô không đấu lại được!
Trình Chiêu coi anh ta như không khí, trực tiếp nói với Thẩm Chấp Hoan: “Vậy quyết định như vậy đi.”
“Được.” Thẩm Chấp Hoan gật đầu.
“Không được, nếu vậy em vẫn không có trợ lý.” Mặc dù không ai phản ứng, nhưng Ngạn Chu vẫn kiên cường kháng nghị: “Lão đại, em cũng muốn có người pha cà phê.”
Trình Chiêu dừng một chút, cuối cùng cũng nhìn thẳng anh ta: “Lấy một trợ lý của anh chia cho cậu.”
Thẩm Chấp Hoan: “?” Đây không phải là chuyện thừa thãi à, sao không để cô làm việc cho Ngạn Chu là xong rồi?
Hiển nhiên Ngạn Chu cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu không cần tốn nhiều tiền mà có được một người trợ lý có kinh nghiệm thì quả thực là chuyện cầu còn không được, vì thế anh ta lập tức vui vẻ. Ngạn Cận vẫn không lên tiếng mỉm cười, trong lúc không khí ngưng lại thì gõ bàn: “Chuyện trợ lý cứ quyết định như vậy, họp đi.”
Trình Chiêu ngồi vị trí của mình, Thẩm Chấp Hoan không biết nên đi theo anh hay nên ra ngoài trước, rồi cô nghe được Trình Chiêu thản nhiên nói: “Lại đây.”
Thẩm Chấp Hoan thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đến ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn thấy trước mặt người khác đều có một đống tài liệu gì đó. Cô lấy làm khó xử, thấp giọng hỏi: “Tôi nên làm gì?”
Trình Chiêu liếc nhìn cô, đưa cho cô một cuốn sổ tay và một cây bút, Thẩm Chấp Hoan vội vàng nhận lấy.
“Vẽ tranh đi, giả vờ chăm chú nghe là được.”
“?”
“Dù sao cô có nghe cũng không hiểu.”
“... Vậy anh bảo tôi ngồi đây làm gì?” Thẩm Chấp Hoan cạn lời.
Trình Chiêu im lặng trong chốc lát: “Linh vật?”
“…”
“Bây giờ tôi không rảnh, sau khi họp xong tôi sẽ dẫn cô đi gặp một trợ lý khác, cậu ta sẽ hướng dẫn cô làm quen với công việc.”
Thẩm Chấp Hoan nghe xong thì yên tâm, vùi đầu bắt đầu vẽ tranh. Trình Chiêu vừa nghe nhân viên báo cáo công việc vừa liếc nhìn tranh của cô. Sau khi nhìn một lúc vẫn cảm thấy, cô đúng là có thiên phú hội họa, người bình thường không thể vẽ xấu như vậy được.
Bầu không khí trong phòng họp nhìn thì tưởng nghiêm túc, nhưng đầu của nhân viên đều không tập trung, bọn họ rất tò mò về Thẩm Chấp Hoan. Tuy nhiên vì sợ sự uy nghiêm của Trình Chiêu, nên không ai dám nhìn thẳng, chỉ có thể lén liếc nhìn.
Ngạn Cận yên lặng trượt ghế tới bên cạnh Ngạn Chu, nhỏ giọng nói mà chỉ hai người nghe được: “Sáng nay anh dậy sớm như vậy là để đi cùng cô Thẩm à?”
“Đúng vậy, đưa cô ấy tới công ty.” Ngạn Chu chuyển bút, thỉnh thoảng ghi chép lại.
Ngạn Cận nghe vậy im lặng một lúc, sau đó mới vỗ vai anh ta: “Hai tháng nữa là sang năm mới, lớn hơn một tuổi rồi, anh cũng nên trưởng thành hơn đi.”
Ngạn Chu: “?”
Từ trước đến nay công ty là nơi lan truyền tin đồn nhanh nhất, cuộc họp chưa kết thúc mà toàn bộ công ty đều biết hôm nay có một trợ lý xinh đẹp mới đến. Tổng giám đốc và phó tổng giám đốc tranh nhau, cuối cùng phó tổng giám đốc thua cuộc, đau đớn vì mất đi người đẹp.
Lúc Thẩm Chấp Hoan đi theo Trình Chiêu ra khỏi phòng họp, rõ ràng cảm giác được ánh mắt quan sát mình nhiều hơn. Mỗi khi cô nhìn lại, lại không thấy ai cả. Mang theo một bụng khó chịu đi về phía trước, một người quen mắt đi tới, Thẩm Chấp Hoan liếc mắt đã nhận ra đó là Bạch Liên Liên giả trân.
“Tổng giám đốc Trình, anh ăn cơm chưa?” Bạch Liên Liên nũng nịu hỏi.
Trình Chiêu không thèm liếc nhìn cô ta, Bạch Liên Liên theo bản năng đưa tay, nghĩ đến cái gì đó lại nhanh chóng thu về. Thẩm Chấp Hoan vừa muốn đuổi theo, trước mặt đột nhiên có một cánh tay ngăn cản, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa phòng làm việc đóng lại trước mắt.
“Cô chính là trợ lý mới tới?” Trình Chiêu không ở đây, Bạch Liên Liên lập tức đổi giọng, khá lạnh lùng xa cách.
Thẩm Chấp Hoan khựng lại: “Đúng vậy.”
Bạch Liên Liên đánh giá cô mấy lần, cười khẩy hỏi: “Cô trưởng thành chưa?”
“Tôi hai mươi hai.” Thẩm Chấp Hoan khách sáo nói, giả vờ như không hiểu cô ta chê cô ăn mặc quê mùa.
Nhưng mà Bạch Liên Liên lại coi đó là sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhích đôi giày cao gót lên một bước, đè thấp giọng cắn răng nói: “Tôi biết cô nghĩ gì, chỉ là nghĩ rằng Trình Chiêu và Ngạn Chu cùng tranh giành cô thì sẽ có tình cảm đặc biệt với cô đúng không? Để tôi nói cho cô biết, anh ấy là của tôi, cô có muốn cũng không được.”
Khó trách vừa rồi có nhiều người nhìn chằm chằm cô, không ngờ chuyện trong phòng họp đã lan truyền ra bên ngoài. Có lẽ tin đồn này đã bị biến tấu thành một câu chuyện ly kỳ lắm đây. Đối diện với sự thù địch của cô ta, Thẩm Chấp Hoan nhún vai: “Cô Bạch này, cô nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi có nghĩ nhiều hay không, trong lòng cô tự biết. Tôi nói cho cô biết tôi là người được tổng giám đốc Lục đích thân…”
Bạch Liên Liên uy hϊếp nói chưa hết, cửa phòng làm việc mở ra, cô ta lập tức mỉm cười: “Tổng giám đốc Trình, anh có cần tôi pha cà phê giúp không?”
“Vào đi.” Trình Chiêu thản nhiên nói.
Bạch Liên Liên mừng rỡ, vừa nhấc chân đi về phía văn phòng, Thẩm Chấp Hoan đã đi vào trước cô ta một bước, sau đó cửa văn phòng vô tình đập vào trước mặt cô ta. Cô ta sửng sốt, móng tay tinh xảo tức giận đâm vào lòng bàn tay.
“Tổng giám đốc Lục là ai thế, cổ đông công ty à?” Vừa vào văn phòng, Thẩm Chấp Hoan tò mò hỏi.
Trình Chiêu nhìn cô: “Xem như vậy đi.”
Khó trách Bạch Liên Liên không được người ta thích, có thể ở lại đây, hóa ra là người của cổ đông. Thẩm Chấp Hoan chậc một tiếng, nghĩ thầm mấy quy luật của tiểu thuyết ngôn tình đúng là chưa bao giờ khiến cô thất vọng. Họ Lục, Cố, Thẩm, Bạch chính là bốn họ tiêu chuẩn của tiểu thuyết Mary Sue, cuốn tiểu thuyết này gần như có đủ hết. Người liên hôn họ Lục chưa tính, bây giờ ngay cả một cổ đông ngẫu nhiên trong công ty cũng mang họ này.
Đang lúc cô thất thần, một người trẻ tuổi hình thể hơi béo, cười híp mắt bước ra từ phòng làm việc bên trong, sau khi nhìn thấy Trình Chiêu thì chào hỏi: “Tổng giám đốc Trình chào buổi sáng, đây là trợ lý Thẩm đúng không.”
“Chu Càn sẽ đến chỗ Ngạn Chu, cậu dẫn cô ấy đi làm quen công việc đi.” Trình Chiêu nói xong đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, bắt đầu tập trung xem tài liệu.
Chàng trai mập mạp cười tươi: “Xin chào trợ lý Thẩm, tôi tên là Đổng Văn, cô gọi tôi Tiểu Đổng là được rồi.”
“Trợ lý Đổng, tôi là Thẩm Chấp Hoan.” Thẩm Chấp Hoan vội vàng tự giới thiệu.
Đổng Văn gật đầu: “Trợ lý Thẩm đi theo tôi, tôi dẫn cô làm quen với môi trường làm việc.”
“Được.” Thẩm Chấp Hoan vội vàng đi theo vào phòng trong.
Nói là “phòng trong” nhưng thật ra cũng tương đương với một gian văn phòng độc lập, trong phòng có hai bàn làm việc, một cái bàn đều là đồ đạc, cái kia trống trơn, hiển nhiên để dành cho cô.
Đổng Văn ngồi xuống song song với cô, in một tờ lịch trình của Trình Chiêu, tìm tư liệu công ty đưa cho cô: “Cô mới tới, trước tiên làm quen với tiến trình công việc gần đây, bắt đầu quen dần với một số việc nhỏ là được. Hôm nay không có việc gì, cô làm quen xong thì đi dạo một lát, tổng giám đốc Trình gọi thì nói sau. Môi trường làm việc của công ty chúng ta rất tốt, chỉ cần làm tốt công việc của mình thì thời gian còn lại có thể tự do sắp xếp.”
“Cảm ơn.” Thẩm Chấp Hoan vội nhận lấy, sau khi nhìn thấy lịch trình dày đặc trên một tờ giấy, không khỏi líu lưỡi, chẳng trách mỗi ngày Trình Chiêu đi sớm về trễ, không ngờ thời gian một ngày sắp xếp kín mít như vậy.
Cô đang nhìn, đột nhiên cảm giác được ánh mắt từ phía đối diện, cố ý bỏ qua rồi tiếp tục xem tài liệu, nhưng ánh mắt quan sát vẫn không dừng lại, cô chỉ có thể buông thứ trong tay xuống: “Anh có gì muốn nói sao?”
Chàng trai mập mạp xấu hổ cười: “Không có gì, cô cứ xem tiếp đi, có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi.” Nói xong thì cúi đầu chơi điện thoại, Thẩm Chấp Hoan tinh mắt nhìn thấy trên màn hình có dòng chữ “Nhóm tám chuyện Chiêu Dương số 3”, hơi cạn lời.
Rốt cuộc vẫn chưa thân quen, sau khi Thẩm Chấp Hoan không nói chuyện với mình, thì lại tiếp tục xem tài liệu. Ánh mắt Đổng Văn thường xuyên bay về phía cô, cô không muốn thấy cũng khó.
Sau một lúc lâu, cô bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Thật sự không có gì…” Đổng Văn cười khan, dáng vẻ không nhịn được muốn hỏi.
Thẩm Chấp Hoan bật cười: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, dù sao lúc này cũng không có việc gì, coi như chúng ta làm quen một chút.”
Đổng Văn ho khan, rốt cuộc không nhịn được, ghé sát vào nhỏ giọng hỏi: “Vậy tôi hỏi nhé, cô đừng để ý, nếu không muốn trả lời thì thôi.”
“Không sao, anh hỏi đi.” Thẩm Chấp Hoan thuận miệng nói.
Đổng Văn liếc mắt nhìn cửa, nhỏ giọng hỏi: “Cô và tổng giám đốc Trình của chúng ta có quan hệ gì thế?”
“... Không có quan hệ gì cả.” Thẩm Chấp Hoan tỏ vẻ vô tội nhìn cậu ấy.
Đổng Văn không tin: “Sao có thể chứ, tôi nghe được chuyện trong phòng họp rồi, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là hỏi chút thôi, cô có thể không nói.”
Tuy nói như vậy, nhưng sự tò mò trong mắt cũng sắp tràn ra rồi.
Thẩm Chấp Hoan biết mình có nói thật thì cậu ấy cũng không tin, chỉ sợ sẽ càng suy diễn nhiều hơn. Trong công việc, nếu có quan hệ mờ ám gì đó với cấp trên, hiển nhiên rất dễ bị đồng nghiệp cô lập. Cô suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: “Nói thật cho anh biết, thật ra tôi là em họ xa của anh ấy, công việc này là ba mẹ nhờ anh ấy sắp xếp cho.”
Cho dù cô nói mình không phải quan hệ gì, thì có lẽ người trong công ty cũng không tin, vậy thì dứt khoát nhận là bà con xa cho rồi.
“Không đúng, không phải lúc đầu cô là trợ lý của giám đốc Đại Ngạn sao?” Đổng Văn nghi hoặc.
… Giám đốc Đại Ngạn? Cái quái gì vậy? Đây là cách bọn họ phân biệt giữa Ngạn Chu và Ngạn Cận sao? Thẩm Chấp Hoan nhịn cười, cố ý làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Còn không phải là vì không muốn đi theo tổng giám đốc Trình sao. Lỡ như không được việc, anh ấy sẽ mách lại với ba mẹ tôi. Hơn nữa, thật ra chúng tôi cũng chỉ là họ hàng xa, nếu tôi không được việc gây rắc rối thì biết làm sao bây giờ?”
“À hiểu rồi, giống như lúc đi học có chủ nhiệm lớp là người thân vậy…” Đổng Văn lập tức thấu hiểu lòng cô: “Ngẫm lại là tôi lại thấy ớn đây này.”
Thẩm Chấp Hoan thở dài một tiếng: “Cũng không hẳn, nhưng tôi không ngờ tổng giám đốc Trình lại kiên trì tới vậy. Tôi chỉ không muốn tốn thời gian thôi, ai ngờ lại khiến mọi người hiểu lầm.” Vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn mấy nhóm chat trên điện thoại của cậu ấy, vẻ mặt đáng thương nói: “Tôi mới đến, tin đồn thế này vừa không tốt cho tôi mà tổng giám đốc Trình cũng không có lợi gì. Anh có thể đính chính giúp tôi không?”
“Không thành vấn đề, giao cho tôi.” Đổng Văn lập tức đồng ý.
Thẩm Chấp Hoan mỉm cười cảm kích, sau khi ở chung với Đổng Văn hai tiếng, cô đã thành công kết thân với cậu ấy. Hơn nữa, xác nhận một sự thật rằng dưới vẻ ngoài thật thà và biết điều của chàng trai mập mạp này là một trái tim rất hóng hớt. Mấy cái nhóm chat của cậu ấy đều là nhóm tám chuyện trong công ty, từ quản lý cấp cao cho đến dì quét dọn, không chừa một ai.
Nhờ phúc của cậu ấy, lý do thoái thác của cô nhanh chóng lan truyền khắp công ty. Thẩm Chấp Hoan mừng thầm trong lòng, ngoài mặt còn phải tỏ vẻ lo lắng: “Mọi người có vì chuyện này mà khách sáo với tôi không? Thật ra tôi và tổng giám đốc Trình cũng không tính là quá thân thiết, lỡ như…”
“Không đâu, quy chế công ty là do giám đốc Tiểu Ngạn tự đặt ra, có chế độ thăng tiến rất rõ ràng. Không ai nịnh bợ hoặc xa lánh cô chỉ vì cô là họ hàng của tổng giám đốc Trình đâu.” Đổng Văn lập tức nói. Đương nhiên, nếu như cô và tổng giám đốc Trình có mối quan hệ tình cảm, vậy thì đó lại là chuyện khác. Dù sao chẳng ai biết được khi nào cây sắt tổng giám đốc Trình có phá lệ vì cô hay không.
Biết Thẩm Chấp Hoan chỉ là họ hàng của tổng giám đốc Trình, Đổng Văn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất mình chỉ cần đối xử với cô như thường là tốt rồi. Nếu cô thật sự là vợ của sếp, có lẽ cậu ấy không dám để cô làm việc.
Thẩm Chấp Hoan cũng không muốn hưởng đặc quyền, nghe Đổng Văn nói như vậy, lập tức cười tươi: “Vậy là tốt rồi, tôi hy vọng mọi người có thể đối xử với tôi như một đồng nghiệp bình thường là được.”
“Đương nhiên, trưa nay cô đi ăn dưới căn tin với chúng tôi đi, rất dễ hòa nhập.” Đổng Văn tốt tính nói.
Ăn cơm cùng nhau là cách thân thiết nhanh nhất, Thẩm Chấp Hoan muốn ở lại công ty này một thời gian nên lập tức đồng ý. Đợi đến giữa trưa, còn ba phút tan làm, cô cầm áo choàng ngắn chuẩn bị đi, Trình Chiêu xuất hiện ở cửa ngăn lại: “Buổi trưa ăn gì?”
“Ăn ở căn tin.” Thẩm Chấp Hoan trả lời.
Trình Chiêu nhíu mày, Đổng Văn lập tức cười nói: “Tổng giám đốc Trình, em đặt đồ ăn ngoài cho anh, anh muốn ăn gì?”