Xuyên Thành Đối Tượng Liên Hôn Của Đại Lão

Chương 14: Tận dụng hết công suất

“Cô cứ suy nghĩ kỹ đi, nghĩ xong thì nói cho tôi biết.” Trình Chiêu để lại một câu, trực tiếp trở về phòng.

Thẩm Chấp Hoan ngơ ngác đứng trong phòng khách một lúc, cuối cùng đi tới gõ cửa phòng anh.

Ngay sau đó, Trình Chiêu mở cửa xuất hiện trước mặt cô, cô sửng sốt: “Anh vẫn luôn đứng ở cửa chờ tôi à?”

“Trùng hợp thôi.” Trình Chiêu thản nhiên nói: “Nhanh vậy mà đã nghĩ xong rồi?”

Thẩm Chấp Hoan nhìn anh với vẻ kỳ lạ: “Nghĩ gì?” Cô vốn chẳng hiểu anh vừa nói gì.

Trình Chiêu im lặng vài giây: “Vậy cô tới tìm tôi làm gì?”

Thẩm Chấp Hoan lập tức cười tươi: “Có thể cho tôi thêm một cái cánh gà không? Tôi chưa ăn no.”

Trình Chiêu bình tĩnh nhìn cô vài giây, dứt khoát đóng cửa lại.

Lúc cánh cửa suýt đập vào mặt mình, Thẩm Chấp Hoan đột nhiên nổi giận: “Gà rán tôi mua đấy, tôi đã hào phóng chia sẻ với anh rồi, sao anh còn được voi đòi tiên? Trong vòng năm giây mà không mang ra đây thì đừng có trách tôi! Một hai ba…”

Đếm đi đếm lại, tốc độ chậm lại nhưng cửa vẫn không mở, Thẩm Chấp Hoan gõ một cái lấy lệ: “Hôm nay tôi quá mệt rồi, ngày mai tôi sẽ tìm anh tính sổ sau!”

Nói xong tức giận trở về phòng, ngồi ở trên giường nghĩ mà tức không chịu nổi. Quả nhiên ở nhờ nhà người ta nên không có tiếng nói, chờ lúc cô bắt đầu lĩnh lương, cô chắc chắn sẽ thuê nhà. Chờ lần sau anh chọc giận cô, cô sẽ lập tức xông vào quyết chiến một trận.

Ôm suy nghĩ đó đi ngủ, Thẩm Chấp Hoan mơ đánh nhau với Trình Chiêu cả đêm. Lúc tỉnh dậy, thắt lưng mỏi chân đau, giống như thật sự đánh một trận. Mở mắt ra nhìn thời gian, vừa mới bảy giờ, trời còn chưa hoàn toàn sáng, mà nửa tiếng trước Ngạn Chu đã bắt đầu gửi tin nhắn cho cô, chỉ là điện thoại của cô im lặng không chú ý.

Vừa mới đầu đông, thời tiết chuyển lạnh, buổi sáng là thời điểm lạnh nhất trong ngày, lúc Thẩm Chấp Hoan chạy xuống dưới tầng, Ngạn Chu đã lạnh đến run rẩy.

“... Sao anh dậy sớm thế?” Thẩm Chấp Hoan không nói gì đưa găng tay cho anh ta.

Ngạn Chu ghét bỏ nhìn dấu dâu tây in trên găng tay, sau đó nhanh chóng đeo vào: “Bớt nói nhảm, nhanh nhanh đi theo tôi, trước khi lão đại vào công ty thì giải quyết xong luôn chuyện nhậm chức.”

Thẩm Chấp Hoan gật đầu, đi theo anh ta. Sau khi cô rời đi không bao lâu, Trình Chiêu rời giường, đến phòng bếp rót ly nước ấm, uống nước xong đứng ở phòng bếp một lát, im lặng đi tới trước cửa phòng cô: “Dậy chưa? Chúng ta nói chuyện.”

Bên trong không có tiếng động.

Anh đợi một lát mới mở miệng: “Tôi đếm đến ba, nếu cô không nói gì, tôi sẽ đi vào. Một hai ba.” Lời còn chưa dứt, anh đẩy cửa ra, chăn trên giường gấp bằng phẳng, người nên ở trên lại không thấy tăm hơi.

Sau một lúc lâu, anh gọi điện thoại cho Ngạn Cận, đối phương hiển nhiên còn đang rửa mặt, nói chuyện không rõ ràng: “Có việc sao?”

“Ngạn Chu đâu?”

“Chắc ở trong phòng… Ơ sáng sớm đã đi đâu rồi?” Ngạn Cận lấy làm lạ: “Anh ấy chẳng phải người siêng năng gì, chẳng lẽ chạy ra ngoài yêu đương lén lút rồi sao?”

Vẻ mặt Trình Chiêu không chút thay đổi cúp điện thoại.

Bên này Thẩm Chấp Hoan đi theo Ngạn Chu đến ga ra, đi được một nửa đột nhiên điện thoại vang lên, vừa thấy là điện thoại của Trình Chiêu, nhất thời nhìn về phía Ngạn Chu: “Trình Chiêu gọi, làm sao bây giờ?”

“Cúp máy!” Ngạn Chu còn hoảng hơn cả cô, Thẩm Chấp Hoan lập tức cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, Trình Chiêu im lặng một lát, mới đi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Sau khi bên này cúp điện thoại, hai người nhìn nhau, một lúc lâu mới tăng tốc, đợi đến ga ra, Thẩm Chấp Hoan nhìn thấy Ngạn Chu mở cửa một chiếc xe thể thao màu đỏ, kinh ngạc: “Đây là xe của anh à?”

“Đúng vậy, sao thế?”

Thẩm Chấp Hoan nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao màu đỏ thẫm, lâu sau mới khô khan nói: “Tôi tưởng anh rất nghèo.”

“Đúng là tôi rất nghèo mà, cứ mỗi cuối tháng tôi phải ăn mì tôm. Ít tiền vất vả lắm mới tiết kiệm được thì lại bị bác gái lừa mất rồi.” Ngạn Chu vô cùng đau đớn: “Đó là nửa tháng lương của tôi đấy!”

“Chuyện cá cược online, anh bị lừa bao nhiêu tiền?” Thẩm Chấp Hoan lên xe tò mò hỏi.

Ngạn Chu chậm rãi lái xe ra khỏi chỗ đậu xe, đạp chân ga vụt chạy, chờ lên đường mới tức giận trả lời: “Hơn hai mươi vạn!”

Thẩm Chấp Hoan: “…”

Nửa tháng lương hơn hai mươi vạn, một tháng... Cô yên lặng tính toán một chút, cảm thấy lúc trước sao cô lại có thể thấy anh ta nghèo được chứ, cô có tư cách sao?

“Sao đột nhiên cô im lặng?” Ngạn Chu nghi hoặc.

Thẩm Chấp Hoan im lặng một lát: “Tiền lương của anh cao như vậy mà còn phải giành suất buffet của tôi à?”

“Tiền là phải tiết kiệm, công ty có nhiều người như thế cơ mà, không tiết kiệm sao được.” Ngạn Chu lập tức phản bác.

Thẩm Chấp Hoan nghĩ nghĩ: “Còn nữa, tôi vẫn chưa biết công việc cụ thể của cô ở công ty là gì.”

“Lão đại là tổng giám đốc, tôi và Ngạn Cận đều là phó tổng giám đốc, tôi phụ trách bộ phận tài chính và đầu tư, còn các dự án cụ thể thì đều do lão đại và Ngạn Cận phụ trách, bình thường cô chỉ cần giúp tôi xử lý một số việc nhỏ là được rồi.” Ngạn Chu dặn dò.

Thẩm Chấp Hoan gật đầu, theo anh ta đến công ty. Vừa bấm thang máy đi lên tầng, chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên bên ngoài: “Anh Chu! Đợi em với!”

Thẩm Chấp Hoan nhìn theo giọng nói, là một người phụ nữ ăn mặc tinh xảo, xách túi xách hàng hiệu chạy về phía cửa thang máy. Cô gái rất xinh đẹp, tuy có hơi điệu đà nhưng rõ ràng là kiểu đàn ông rất thích.

Cô nhìn Ngạn Chu bên cạnh, quả nhiên đối phương cười dịu dàng: “Được, chờ cô.”

Thẩm Chấp Hoan còn chưa kịp châm chọc đúng là tên đàn ông nào cũng giống nhau thì đã nhìn thấy tay phải của Ngạn Chu ở góc khuất đang điên cuồng ấn nút đóng cửa, mà lúc làm chuyện này, trên mặt vẫn mỉm cười.

Thẩm Chấp Hoan: “…”

Trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, Ngạn Chu thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt mất hứng oán giận: “Cái cô này bị gì vậy, chưa tới giờ làm việc, tới sớm như thế làm gì chứ?”

“Cô gái ấy là?” Thẩm Chấp Hoan hỏi.

Ngạn Chu bĩu môi: “Bạch Liên Liên, lễ tân của công ty, cả ngày không làm việc đàng hoàng, vắt óc tìm mưu kế muốn làm vợ sếp, lão đại sắp bị cô ta làm phiền muốn chết rồi.”

“Ồ.” Bạch Liên Liên, cái tên này nghe… thật sự giả trân.

Ngạn Chu hậm hực: “Cô không tò mò cô ta kém cỏi thế mà chúng tôi không đuổi việc sao?”

“Quan hệ ấy mà, có phải họ hàng nhà ai không?” Vẻ mặt Thẩm Chấp Hoan bình tĩnh.

Ngạn Chu suy nghĩ một chút, đúng là quan hệ thật, chậc một tiếng nói: “Đúng vậy, “ô dù” lớn lắm, tạm thời không thể đuổi đi, sau này cô tránh xa cô ta một chút.”

Thẩm Chấp Hoan gật đầu, đi theo anh ta đến phòng làm việc của anh ta. Hợp đồng vừa ký, Ngạn Chu lập tức vỗ bàn: “Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là trợ lý của tôi.”

“... Hợp đồng này có hiệu lực pháp lý không?” Thẩm Chấp Hoan cảm thấy không đáng tin lắm.

Ngạn Chu nhướng mày: “Đương nhiên là không có, chỉ là làm màu thôi. Cô không có căn cước, chúng tôi không thể tuyển chính thức được.”

“Vậy anh định trả lương cho tôi thế nào?” Thẩm Chấp Hoan cảm thấy vẫn phải hỏi rõ ràng, người này thật sự là rất không đáng tin.

Ngạn Chu nhìn lướt qua chung quanh, sau khi xác định chưa có ai tới thì mới nhỏ giọng nói: “Tôi sự tự tăng lương mình thêm bốn ngàn, sau đó mỗi tháng chuyển từ tài khoản của tôi cho cô.”

… Kiểu này mà cũng được à?

“Lúc mười giờ có một cuộc họp, đến lúc đó các quản lý cấp trung và cấp cao đều sẽ có mặt. Tôi sẽ đưa cô vào, khi ấy cho dù lão đại có muốn đuổi cô thì cũng phải nể mặt tôi giữ cô lại.” Ngạn Chu nói kế hoạch của mình.

Nghe xong, Thẩm Chấp Hoan nhìn anh ta với ánh mắt đầy thương hại, cảm thấy kế hoạch này chẳng khác nào đứa trẻ bị đánh chạy vào đám đông, hy vọng người lớn nể mặt mà tha cho một con đường sống. Cô đột nhiên hối hận, nghĩ rằng lẽ ra nên trực tiếp cầu xin Trình Chiêu cho đi làm, cần gì phải dính dáng đến tên này, lỡ như bị mất mặt thì sao?

Cô càng nghĩ càng hối hận, nhưng mà đã lên cùng thuyền giặc với Ngạn Chu, đành trốn trong phòng anh ta chờ đến giờ họp.

Ngạn Chu cố ý đến muộn năm phút, đưa Thẩm Chấp Hoan đến cửa phòng họp, bên trong mọi người đã tới đủ, anh ta suy nghĩ rồi nói: “Cô đợi ở ngoài trước đi, tôi vào nói với mọi người trước, cô vào sau.”

Thẩm Chấp Hoan gật đầu, đứng nép đằng sau bồn hoa bên cạnh, cúi đầu tránh cho tầm mắt của người qua đường. Cô đợi một lúc lâu vẫn không thấy Ngạn Chu, đang lúc cô muốn đi qua nhìn xem, thì một đôi giày đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

“Sao cô lại ở đây?” Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu.

Thẩm Chấp Hoan kinh hãi ngẩng đầu: “Sao anh còn chưa vào phòng?”

“Vì sao không nghe điện thoại?” Trình Chiêu không đáp mà hỏi ngược lại.

Thẩm Chấp Hoan cười gượng: “Anh nghe tôi giải thích…”

Trình Chiêu nhìn cô chằm chằm hồi lâu, đột nhiên một tay lười biếng đút túi: “Giải thích đi.”

Thẩm Chấp Hoan vội vàng kể hết mấy chuyện giấu giếm hai ngày nay, nói xong còn tỏ vẻ đáng thương nhìn Trình Chiêu: “Tôi chỉ muốn tìm một công việc mà thôi, anh có thể đừng đuổi tôi được không, tôi thật sự tốt nghiệp đại học rồi, anh có thể điều tra.”

“Vì vậy hai ngày nay cô gặp Ngạn Chu đều vì chuyện công việc?” Trình Chiêu hơi ngẩng cằm, trong lúc lơ đãng để lộ yết hầu, vẻ mặt anh thả lỏng, lộ ra vẻ vui vẻ không che giấu.

Thẩm Chấp Hoan lén thưởng thức sắc đẹp, lúc này mới lúng túng gật đầu, cẩn thận hỏi: “Tôi có thể ở lại không?”

“Có thể.” Trình Chiêu gật đầu.

Thẩm Chấp Hoan thở phào nhẹ nhõm, lập tức buông mối thù gà rán xuống.

“Đi theo tôi.” Trình Chiêu nhìn cô rồi bước vào văn phòng, Thẩm Chấp Hoan lập tức đi theo.

Đẩy cửa ra, bên trong là giọng nói dõng dạc của Ngạn Chu…

“Trợ lý của tôi tinh thông mười tám loại võ nghệ, tiến là có thể đi đàm phán với khách hàng, lùi là có thể dọn dẹp vệ sinh, vẻ ngoài xinh đẹp, chịu thương chịu khó…”

Thẩm Chấp Hoan: “...” Mẹ nó đang miêu tả tôi đấy à?

Ngay khi mọi người nhìn thấy Trình Chiêu thì lập tức đứng lên, Ngạn Cận nháy mắt cho Ngạn Chu, anh ta im bặt. Thấy Trình Chiêu và Thẩm Chấp Hoan đi vào, cứng người chào hỏi: “Lão đại, chào buổi sáng…”

“Cô ấy tốt đến thế cơ à?” Trình Chiêu hỏi anh ta.

Ngạn Chu vội vàng gật đầu: “Tuyệt đối xứng đáng vô cùng.”

“Vậy thì dùng đúng chỗ đi.” Trình Chiêu nói xong thì ngồi xuống vị trí của mình, lúc này mới thong dong nhìn Thẩm Chấp Hoan: “Đến làm trợ lý cho tôi.”

Thẩm Chấp Hoan: “?”

Ngạn Chu: “...”