Ngay lúc Ngạn Chu gào lên, Thẩm Chấp Hoan thật lòng cảm thấy, về sau cuộc đời của cô không thể có khoảnh khắc nào mất mặt hơn được nữa.
Cô “ưm” một tiếng, ôm mặt nhảy khỏi người Trình Chiêu, co người ngồi trên mặt đất nghi ngờ cuộc đời.
Người đứng bên ngoài vẫn đang gõ cửa, Trình Chiêu liếc nhìn khuôn mặt đỏ ửng qua kẽ tay của Thẩm Chấp Hoan, bình tĩnh đứng dậy mở cửa. Ngạn Chu thở phào nhẹ nhõm: “Hai người không tiếp tục là tốt rồi, lão đại anh chờ em, em đi mua cho anh một hộp, chắc là cỡ lớn nhất…”
Lời còn chưa dứt, anh ta đã bị Trình Chiêu kéo cổ áo lôi vào trong phòng, đóng rầm cửa lại.
Vẻ mặt Ngạn Chu hoang mang nhìn Trình Chiêu đi vào trong phòng, ánh mắt lập tức hoảng loạn: “Lão đại, em không có sở thích đó đâu, không chấp nhận ba sâm… ”
“Câm miệng, cút vào đây.” Giọng Trình Chiêu lạnh như băng.
Ngạn Chu run lên, giây phút sống còn bản năng sống trỗi dậy, anh ta ngoan ngoãn đi vào trong phòng ngồi xuống. Trình Chiêu liếc mắt nhìn Thẩm Chấp Hoan đang ngồi trên sô pha: “Giải thích đi.”
Thẩm Chấp Hoan đã bình tĩnh lại lập tức giải thích, nói xong cô sợ chỉ số thông minh của Ngạn Chu không thể hiểu được, quan tâm hỏi một câu: “Anh hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, chỉ là ngoài ý muốn thôi phải không?” Ngạn Chu ngoan ngoãn nói.
Thẩm Chấp Hoan thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, chính là ngoài ý muốn, không phải trước đó ở nhà hàng tôi đã giải thích rồi sao. Tôi và lão đại các anh hoàn toàn trong sạch, chỉ là mối quan hệ plastic thôi.”
Trình Chiêu đang tiếp tục ăn cơm thì khựng lại, rồi thản nhiên uống một ngụm nước.
“Vừa rồi tôi hét như thế, có phải đã ảnh hưởng đến danh tiếng của hai người không?” Ngạn Chu lo lắng hỏi.
Anh ta không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới, Thẩm Chấp Hoan tức tới mức bật cười: “Anh nói xem?”
“Tại tôi hết, vậy phải làm sao đây, nếu bị lan truyền thì hai người đều không thể tìm người yêu được… Không thì hai người đâm lao theo lao luôn đi, ở bên nhau?”
Thẩm Chấp Hoan: “... Lối suy nghĩ của anh đúng là khiến tôi không theo kịp.”
Mới quen biết hai ngày, trong đầu cô đã không ngừng xuất hiện câu hỏi “Rốt cuộc Ngạn Chu suy nghĩ như thế nào vậy.”
“Nếu thật sự không được… Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!” Ngạn Chu khẽ cắn môi, quyết định hy sinh chính mình: “Dù sao lão đại cũng không định kết hôn, danh tiếng có xấu cũng không sao.”
Trình Chiêu buông đũa xuống, tiếng động nhỏ thu hút sự chú ý của hai người, anh bình tĩnh nhìn về phía Ngạn Chu: “Nếu đã muốn chịu trách nhiệm, vậy thì chuyện thuê nhà cho cô ấy giao cho cậu phụ trách.”
“Cái gì?” Ngạn Chu ngơ ngác.
“Có yêu cầu gì không?” Trình Chiêu nhìn về phía Thẩm Chấp Hoan.
Thẩm Chấp Hoan đột nhiên bị gọi tên, ngơ ngác một lúc rồi vội vàng nói: “An ninh an toàn, một phòng ngủ một phòng khách cũng được, chỉ cần đừng để những người đó tìm được tôi, vị trí không quan trọng, tôi không kén chọn.”
“Nghe rõ chưa?” Trình Chiêu hỏi Ngạn Chu.
Ngạn Chu ngẩn ngơ gật đầu, sau đó dưới ánh mắt thúc giục của Trình Chiêu đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Thẩm Chấp Hoan: “... Nhiệm vụ quan trọng như vậy mà giao cho anh ta, liệu có sơ suất gì không?”
“Cậu ta chưa bao giờ có sơ suất trong lúc làm việc.” Trình Chiêu thản nhiên nói.
Thẩm Chấp Hoan nghĩ đến biểu hiện hai ngày nay của Ngạn Chu, khóe miệng giật giật.
Thoáng cái đã đến ngày hôm sau, đội vệ sĩ từ nơi khác điều đến cũng đã có mặt. Ba người Trình Chiêu thay quần áo, chuẩn bị tới Trung tâm giao dịch tài nguyên công cộng.
Thẩm Chấp Hoan quen nhìn Trình Chiêu mặc đồ cũ kỹ, lần đầu tiên thấy anh mặc trang trọng như vậy, hai mắt lập tức sáng lên: “Đẹp trai lắm.”
“Khen tôi sao?” Ngạn Chu nhếch miệng cười.
Thẩm Chấp Hoan nhìn về phía anh ta, một lúc lâu nghiêm túc gật đầu: “Rất đẹp trai.” Quả nhiên người ta nói “người đẹp vì lụa” không sai chút nào, sau khi thay âu phục, ngay cả Ngạn Chu cũng không còn vẻ ngốc nghếch nữa.
Cô đang nhìn chằm chằm Ngạn Chu, tầm mắt đột nhiên bị Trình Chiêu chặn lại.
“Chúng tôi đi đây, chưa rõ bao giờ về.” Trình Chiêu bình tĩnh nói.
Thẩm Chấp Hoan: “Vậy tôi không đợi mọi người ăn trưa nữa.”
Trình Chiêu gật đầu, xoay người dẫn cả nhóm rời đi. Khí thế mạnh mẽ làm cho anh trông rất giống một ông chủ của công ty lớn.
Thẩm Chấp Hoan nhìn bọn họ rời đi, muốn trở về phòng. Ai ngờ đến hành lang, cô nhìn thấy trước cửa phòng có hai vệ sĩ đang đứng.
“Hai người không đi cùng Trình Chiêu sao?” Thẩm Chấp Hoan nghi ngờ.
Một vệ sĩ trong đó nói: “Tổng giám đốc Trình bảo chúng tôi ở lại bảo vệ cô.”
Thẩm Chấp Hoan sửng sốt, sau một lúc lâu nói cám ơn, vẻ mặt mê mang trở về phòng. Một lúc sau cô mới phản ứng lại, Trình Chiêu sợ cô ở lại một mình sẽ thấy sợ hãi, cho nên để lại hai người để bảo vệ cô.
Trình Chiêu đúng là… một người tốt.
Trong lòng Thẩm Chấp Hoan hết sức cảm động, lập tức tặng cho anh một tấm thẻ “người tốt”.
Nhóm Trình Chiêu mãi vẫn chưa về, cho đến buổi tối, mọi người mới quay lại khách sạn. Nhiệm vụ của đội vệ sĩ đã hoàn thành, họ rời đi có tổ chức và chuyên nghiệp. Sau cả ngày dài chán nản, Thẩm Chấp Hoan nghe thấy tiếng động bên ngoài thì lập tức chạy ra xem, suýt nữa đâm thẳng vào lòng Trình Chiêu.
Trình Chiêu đang gọi điện thoại, sau khi nhìn thấy cô chạy như ruồi không đầu, lập tức đưa tay ra đỡ lấy cô. Nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy, ánh mắt nhìn Thẩm Chấp Hoan dần trầm lặng.
“Tình hình thế nào, thành công chứ?” Thẩm Chấp Hoan lo lắng hỏi, tuy rằng không phải công việc của cô, nhưng ở chung với những người này vài ngày, cô vẫn rất có cảm giác bản thân cũng góp phần vào đó.
Trình Chiêu lên tiếng, vừa định mở miệng, Ngạn Chu đã chạy tới hưng phấn khoác lên vai anh: “Hoan Hoan, chúng tôi thành công rồi, năm nay không cần lo lắng nữa.”
“Giỏi quá vậy.” Thẩm Chấp Hoan phối hợp.
Ngạn Chu đắc ý: “Đương nhiên, không nhìn xem tôi là ai…”
“Anh là Ngạn Chu chứ còn là ai nữa?” Ngạn Cận đi tới, thần sắc mệt mỏi khó nén sự sung sướиɠ.
Thẩm Chấp Hoan nhìn phản ứng của ba người, thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt nhìn Trình Chiêu: “Chúc mừng.”
“Cùng vui cùng vui…” Ngạn Chu vừa dứt lời thì đã bị Ngạn Cận che miệng kéo đi, trong hành lang chỉ còn lại Trình Chiêu và Thẩm Chấp Hoan.
Trình Chiêu im lặng một lát, mới chậm rãi mở miệng: “Công việc ở công ty bị ứ đọng mấy ngày, không thể trì hoãn thêm nữa. Ngày mai tôi và Ngạn Cận sẽ quay về thành phố C, tôi bảo Ngạn Chu ở lại giúp cô dọn nhà, nếu sợ thì giữ lại hai vệ sĩ.”
“Đã tìm được nhà chưa?” Thẩm Chấp Hoan hỏi.
Trình Chiêu nhìn cô: “Rồi, nghe nói là một khu cao cấp, an ninh rất tốt, chủ nhà rất thân với cậu ta, sẽ không làm khó cô.”
“... Vậy à.” Thẩm Chấp Hoan nghe thấy an ninh rất tốt, thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc, ai ngờ Trình Chiêu vẫn đứng yên tại chỗ không định rời đi, Thẩm Chấp Hoan thoáng dừng lại: “Anh còn gì muốn nói sao?”
“Cô nhất định phải ở lại thành phố A à?” Trình Chiêu hỏi.
Thẩm Chấp Hoan không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy: “Ở đây rất tốt.”
Lúc sau, Trình Chiêu gật đầu: “Hiểu rồi.” Nói xong thì xoay người rời đi.
Thẩm Chấp Hoan: “...” Hiểu cái quỷ gì?
Cô mang vẻ mặt thắc mắc trở về phòng, mãi cho đến khi ngủ cũng không hiểu, rốt cuộc Trình Chiêu hiểu được cái gì. Khi tỉnh lại, Trình Chiêu và Ngạn Cận đã rời đi.
“Họ đi máy bay, để lại xe cho tôi.” Ngạn Chu quơ quơ chìa khóa xe trong tay: “Đi thôi, chúng ta chuyển nhà.”
Thẩm Chấp Hoan theo bản năng nhìn phòng Trình Chiêu, gật đầu rồi cùng Ngạn Chu xuống tầng, vừa đi vừa tò mò hỏi: “Vị trí cụ thể của căn nhà anh tìm cho tôi ở đâu thế?”
Ngạn Chu ho một tiếng, mập mờ trả lời: “Là một nơi khá xa.”
“Xa lắm à?”
“Nếu lái xe từ đó đến khu nhà cũ của cô thì mất khoảng bốn năm tiếng.”
“?”
…
Trình Chiêu vừa xuống máy bay đã lập tức quay lại công ty, bận rộn đến hơn mười giờ tối mới xong việc. Ngạn Cận cũng tăng ca gõ cửa phòng làm việc của anh, sau khi nhìn thấy hộp cơm trên bàn anh thì cười: “Bạch Liên Liên chuẩn bị cho anh à? Sao trợ lý của em không tốt như vậy nhỉ?”
Trình Chiêu khựng lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía hộp cơm: “Ai cho phép cô ta vào văn phòng? Ngày mai thay ổ khóa đi.”
“Vô tình thật.” Ngạn Cận chậc một tiếng: “Đi uống một ly không?”
“Mệt, về nhà.” Trình Chiêu thản nhiên nói.
Ngạn Cận cười nhạt: “Sao em cảm thấy sau khi về từ thành phố A, anh bắt đầu không vui nhỉ?”
Trình Chiêu liếc anh ấy: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Được, coi như em nghĩ nhiều, về cùng đi.” Ngạn Cận nở nụ cười: “Mệt quá, em không muốn lái xe.”
Trình Chiêu dừng một chút, lông mày hơi nhíu lại: “Lúc trước tôi không nên mua nhà chung chỗ với mấy cậu.”
“Có hối hận thì cũng muộn rồi, làm phiền lão đại đưa em về nhà nhé.” Ngạn Cận trêu ghẹo, sau khi cùng anh đi ra ngoài, lúc hai người chờ thang máy, anh ấy đột nhiên nói một câu: “Yên tĩnh quá, nếu cô Thẩm ở đây thì tốt rồi.”
“Câm miệng.”
Quả nhiên sau đó Ngạn Cận không nói gì suốt dọc đường, trên đường anh ấy nhận được tin nhắn của Ngạn Chu, vừa kinh ngạc vừa có ý cười lóe lên trong máy, hiếm khi trả lời khen anh ta hai câu.
Sau khi dừng xe, Trình Chiêu đi về nhà, phát hiện Ngạn Cận đi theo mình thì nhàn nhạt nói: “Hôm nay anh không muốn uống rượu.”
“Ngạn Chu đứng trước cửa nhà anh, vừa nãy còn nhắn tin cầu cứu em về cùng anh, lỡ anh tức giận thì còn ngăn một chút.” Ngạn Cận cười nói.
Trình Chiêu liếc nhìn anh ấy, sau khi nhận ra gì đó thì bước thẳng vào thang máy.
Một lát sau, cửa thang máy dừng ở tầng nhà mình. Khi cửa vừa mở ra, Trình Chiêu nhìn thấy hai cái túi dệt và một chiếc va li cùng với một cô gái nhỏ đang gật gù ngồi trên chiếc va li, bên cạnh cô là một tên ngốc to xác.