Cưỡng Đoạt Nam Chính Không Có CP

Chương 23

Đoàn người rầm rộ tiến vào Hộ Bộ.

Tuân Thượng thư nhanh chóng ra lệnh tạm thời phong tỏa toàn bộ Hộ Bộ. Dù những quan viên đang trực có bất mãn đến đâu, nhưng khi thấy ngay cả Đường Thượng thư—lãnh đạo trực tiếp của họ—cũng đang phối hợp với Hình Bộ, thì không ai dám lên tiếng phản đối, chỉ có thể im lặng đứng yên để Hình Bộ kiểm soát.

Lệnh phong tỏa này khiến càng nhiều người tò mò về chuyện đang xảy ra.

Tuân Thượng thư ra lệnh cho tất cả quan viên của Hộ Bộ tạm thời tập trung tại phòng tiếp khách, có người trông giữ. Mọi người tụ tập lại một chỗ, dù có người giám sát, nhưng vẫn không thể ngăn được những cuộc bàn tán nhỏ giọng.

Những lời nghị luận phần lớn đều mang theo sự bất mãn với Hình Bộ.

Hộ Bộ từ trước đến nay có địa vị rất cao trong Lục Bộ, vậy mà hôm nay lại bị Hình Bộ ngang nhiên áp chế, ai mà không tức giận?

Nhưng cũng có kẻ tinh ý, sau khi quan sát tình hình, liền linh cảm chuyện này có gì đó không ổn.

Trên bàn bày đủ loại trà bánh, nhưng không ai có tâm trạng động đũa.

Chỉ mong rằng còn có Đường Thượng thư chống đỡ, để mọi chuyện đừng trở nên quá nghiêm trọng, hoặc ít nhất… đừng liên lụy đến bản thân mình.

Việt Thanh Quân sau khi tiến vào phòng lưu trữ sổ sách, chẳng nói lời nào, chỉ tìm một chỗ ngồi xuống.

Không cần cậu mở lời, đã có quan viên ân cần dâng trà bánh.

Thấy vậy, Đường Thượng thư có chút an tâm hơn khi về lại địa bàn của mình. Ông ta lên tiếng:

“Giờ cũng đến bữa trưa rồi, điện hạ có muốn dùng bữa trước không? Mọi chuyện ở đây cứ để chúng thần xử lý là được.”

Việt Thanh Quân thong thả xoay chuỗi tràng hạt trong tay, nhẹ nhàng đáp:

“Đa tạ Thượng thư quan tâm. Ta vừa mới ăn chút điểm tâm, tạm thời chưa đói.”

Đường Thượng thư thầm rủa xả đám người chuẩn bị trà bánh trong lòng.

Ánh mắt ông ta quét qua mọi người, như nhớ ra điều gì đó.

Việt Thanh Quân ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

“Các vị vẫn chưa dùng bữa nhỉ? Là ta suy nghĩ không chu toàn rồi.”

Dứt lời, cậu quay sang nhìn Đường Thượng thư:

“Hay là bảo thiện phòng mang cơm trưa đến phòng bên cạnh, để mọi người chia nhóm mà thay phiên ăn, như vậy sẽ không làm trì hoãn công việc.”

“Thượng thư thấy sao?”

Lời nói nghe như một câu hỏi ý kiến, nhưng trong đó có bao nhiêu phần khách khí, Đường Thượng thư cũng không chắc nữa.

Ông ta lăn lộn quan trường nhiều năm, nhưng hôm nay lại nhìn không thấu một kẻ còn trẻ như vậy.

Ông ta không nghĩ lỗi nằm ở mình, mà chỉ cho rằng—

Lục hoàng tử trước đây quá mức trầm lặng, khiến người khác hiểu về cậu quá ít, nên giờ khó mà đoán được tâm tư.

Tất nhiên, cũng không thể phủ nhận một điều—

Vị Lục điện hạ này tu hành Phật pháp đã lâu, thật sự tu ra một phong thái thản nhiên tự tại.

Dù có bị người khác uy hϊếp, dụ dỗ hay kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cậu vẫn vững vàng bất động như núi.

Mà cậu có tự tin để bất động.

Bởi vì huyết mạch hoàng thất, có thể không cho cậu nhiều vinh quang, nhưng lại đủ để khiến không ai dám dễ dàng động đến cậu.

Bữa trưa xong, hiệu suất làm việc tăng lên gấp bội.

Những quan viên của Hộ Bộ càng quen thuộc với sổ sách, tốc độ kiểm tra sổ sách cũng nhanh hơn.

Bọn họ hiểu rõ không cần tra toàn bộ, chỉ cần soát lại những khoản liên quan đến Hứa Tử Mục trong năm gần đây.

Như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều công sức.

Nhưng kết quả lại vượt xa dự đoán của tất cả mọi người.

Dù đã giảm bớt khối lượng công việc, nhưng từ trưa đến tận tối, đèn đuốc sáng trưng, vẫn chưa kiểm tra xong.

Bởi vì số tiền thất thoát quá nhiều.

Ngay cả Đường Thượng thư cũng kinh ngạc.

Ban đầu, ông ta cho rằng Hứa Tử Mục cùng lắm chỉ tham ô hai, ba mươi vạn lượng.

Nhưng thực tế thì sao?

Tên này thủ đoạn tinh vi hơn bất cứ ai, vừa nâng giá thầu, vừa dìm giá công trình, đó chỉ mới là phương thức hạ cấp nhất.

Ngoài ra còn có:

Nhận hối lộ.

Kết thân với quan lại để che giấu hành vi.

Gian lận hợp đồng.

Báo cáo sai tổn thất.

Chiếm đoạt tài sản.

Khiến thương nhân tán gia bại sản.

Tổng cộng tính xuống, số bạc tham ô đã vượt quá một trăm vạn lượng!

Trước đó, Đường Thượng thư chỉ nghĩ hắn tham ô mấy chục vạn, nhưng giờ nhận ra mình đã quá coi thường tên này.

Đáng chết!

Thật sự đáng chết!

Ban đầu, Đường Thượng thư còn lưỡng lự về chuyện xử tử Hứa Tử Mục.

Nhưng bây giờ, ông ta hoàn toàn chấp nhận quyết định đó—thậm chí còn thấy hối tiếc vì hắn chết quá sớm!

Nhưng khi sự thật này sáng tỏ, lại còn có nhiều vấn đề khác.