Lữ Ngôn vừa chỉ huy người đưa phần thưởng của Chương Hòa Đế vào kho, quay đầu lại liền thấy một nhóm cung nhân từ Cung Vụ tiến vào sân.
Người dẫn đầu hắn nhận ra, trước đây cũng từng là người dưới trướng Lương công công, nhưng từ sau khi Lương công công thất thế, đối phương liền nhanh chóng đổi chủ, chạy theo kẻ mới lên nắm quyền.
Từ tận đáy lòng, Lữ Ngôn không hề cho rằng lựa chọn của đối phương là sai. Ai mà chẳng muốn giữ được những gì mình đang có? Chỉ cần không giẫm đạp lên người khác để tiến thân, vậy thì cũng xem như có chút lương tâm.
Nếu là trước kia, chắc chắn hắn sẽ tiến lên tâng bốc vài câu, kết thân một phen.
Nhưng hiện giờ, Lục điện hạ lại đặc biệt xem trọng những kẻ biết nhớ ơn, nếu hắn quá gần gũi với hạng người “vong ân phụ nghĩa” này, e rằng sẽ gây bất lợi cho bản thân.
“Hoàng công công, sao ngài lại tự mình đến đây? Có chuyện gì quan trọng ư?”
Hắn nhanh chóng bước lên đón tiếp, trên mặt tràn đầy ý cười.
Hoàng công công cũng cười tươi đáp lại, vẻ mặt hiền hòa:
“Lục điện hạ là bậc tôn quý, đương nhiên là có chuyện quan trọng.”
Hắn hơi nghiêng người, để lộ đám cung nhân phía sau.
“Là lỗi của đám nô tài phía dưới, đến bây giờ mới phát hiện trong cung của Lục điện hạ người hầu hạ còn thiếu. Ta đã đặc biệt chọn ra mấy người đắc lực để bù vào chỗ trống.”
“Lữ công công hãy chọn lọc kỹ càng, ai được để mắt tới thì đó chính là phúc phận của bọn họ. Bệ hạ yêu thương hoàng tử, nếu để ngài biết chúng ta không chăm sóc điện hạ chu đáo, thì tội này, e rằng nô tài cũng không gánh nổi.”
Nói thì có vẻ là “hầu hạ”, nhưng thực chất là giám sát thì đúng hơn.
Lữ Ngôn nghe vậy, trong lòng thoáng trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười cung kính, chỉ hơi ngừng một chút mới đáp:
“Tiểu nhân chẳng qua chỉ là nô tài, nào dám tự ý quyết định thay điện hạ? Dù sao thì người hầu hạ điện hạ, vẫn phải để điện hạ tự mình chọn lựa mới thích hợp. Mời công công chờ một lát, ta sẽ vào bẩm báo.”
---
Trong tẩm điện, Việt Thanh Quân tựa trên đầu giường, trong tay cầm một quyển sách giải trí, nhưng ánh mắt lại không hề đặt trên từng hàng chữ.
Cậu đã cáo ốm nhiều ngày, vẫn ở lì trong phòng, không ra ngoài, thậm chí còn hiếm khi rời khỏi giường. Điều này khiến những kẻ âm thầm quan sát cũng đành bất lực rút lui, ngày càng tin rằng vị Lục điện hạ này chẳng qua chỉ là muốn tranh thủ sự chú ý của Hoàng đế, cải thiện một chút đãi ngộ trong cung mà thôi.
Chuyện tranh quyền đoạt vị, thì có liên quan gì đến một hoàng tử hai bàn tay trắng, không có bất cứ thế lực nào chứ?
Huống hồ, cậu đã hơn hai mươi tuổi, vẫn bị nhốt trong cung, ngay cả mấy đệ đệ nhỏ tuổi hơn cũng đã xuất cung lập phủ. Một kẻ bị mọi người cố tình quên lãng như vậy, sao có thể uy hϊếp đến ai?
Nghe xong Lữ Ngôn bẩm báo, Việt Thanh Quân chỉ lật thêm một trang sách, giọng điệu vẫn bình thản như thường:
“Người đã đến rồi, cũng không tiện đuổi đi. Ngươi chọn vài kẻ lanh lợi, lấp đầy vị trí trống trong cung là được.”
Lữ Ngôn cẩn thận cân nhắc bốn chữ “thông minh thạo việc”, rồi cung kính lui ra ngoài.
Sau khi đám người rời đi, Việt Thanh Quân mới ngẩng đầu nhìn về phía quầng sáng trước mặt, nhanh chóng sửa lại nội dung vừa điều chỉnh, sau đó lưu lại và truyền lên hệ thống.
Nhờ vào công nghệ đen của hệ thống, tính năng 【Nhật ký】 có thể chứa đựng tất cả những công cụ soạn thảo mà cậu từng sử dụng. Dù là chỉnh sửa hay biên tập, đều có thể thực hiện dễ dàng như cắt dán văn bản. Chỉ khác ở chỗ, từ hiện thực biến thành giả thuyết, không cần động tay, chỉ cần sử dụng tinh thần lực là có thể hoàn thành.
Hệ thống sẽ tự động ghi nhận và tạo ra cốt truyện dựa trên những sự kiện diễn ra trong thế giới này. Tuy không thể thay đổi những hướng đi lớn đã định sẵn, nhưng với tư cách tác giả, Việt Thanh Quân có quyền điều chỉnh, sửa chữa và làm mới nội dung để khiến câu chuyện trở nên hợp lý và hấp dẫn hơn.
Việc truy phong Liên phi đã khiến Minh Kính Cung bắt đầu có danh tiếng trong hậu cung, kéo theo những biến động ngấm ngầm trong lòng người. Thế nhưng, Việt Thanh Quân vẫn giữ thái độ bình thản như trước, không có bất kỳ hành động nào khiến người ta hoài nghi. Cậu vẫn là Lục hoàng tử khiêm nhường, không tranh không đoạt, chẳng màng đến hư vinh quyền lực.
Sự điềm tĩnh ấy dần dần khiến những kẻ vốn có tâm tư xao động cũng dần bình ổn trở lại.
Việt Thanh Quân thực sự không để tâm đến cái danh hiệu Liên phi kia, điều cậu quan tâm hơn chính là chính bản thân mình.
Từ một tài nhân vô danh đến khi được truy phong Liên phi, đây chỉ là một thử nghiệm nhỏ của cậu. Cậu muốn xem xét xem mức độ chân thực và sự linh hoạt của thế giới này đến đâu.
Và kết quả khiến cậu vô cùng hài lòng.
Dù là tác giả nguyên tác, nhưng cậu không thể tạo ra thứ gì từ hư vô, trừ khi bản thân điều đó vốn dĩ là một sự bịa đặt.
Cậu có thể biến một nữ tử vô danh thành Liên phi, có thể vẽ nên một quá khứ hoàn mỹ để đánh tráo nhân thiết của nàng, nhưng những điều đó vẫn không thể trở thành sự thật tuyệt đối trong hệ thống.
Nó chỉ ghi nhận sự kiện "Liên phi xuất hiện", đồng thời thừa nhận rằng "Vệ Vô Hà đã lợi dụng Liên phi để tự bảo vệ mình và tranh sủng". Còn câu chuyện bịa đặt mà cậu tạo ra về quá khứ của nàng, hệ thống không hề ghi nhận, vì vậy, nó cũng không thể bị sửa đổi vào trong nội dung chính của thế giới này.
Cậu có thể ảnh hưởng đến tương lai chưa diễn ra, nhưng không thể thay đổi những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Tất cả những dấu hiệu này đều chỉ ra một sự thật—đây là một thế giới chân thực.
Và cậu, dù là tác giả, cũng không thể tùy ý thay đổi những gì đã được khắc ghi vào lịch sử của nó.
Việt Thanh Quân rất hài lòng.
Nếu mọi thứ đều có thể dễ dàng bị cậu sửa chữa theo ý muốn, vậy chẳng khác nào một trò chơi giả lập đơn thuần? Chỉ khi thế giới này chân thực, con người trong đây cũng chân thực, thì cuộc chơi này mới có ý nghĩa.
Cậu thật sự rất muốn biết—thế giới do chính tay cậu tạo ra, những nhân vật do cậu dựng nên, dưới ảnh hưởng của cậu, sẽ biến hóa như thế nào?
Thử nghiệm đã xong, bây giờ mới là lúc tiến đến món chính.
Mục tiêu đầu tiên, đương nhiên là nhân vật chính yêu quý của cậu.
Không còn cách nào khác, ai bảo cậu yêu hắn đến mức này chứ?
Việt Thanh Quân rút từ trong sách ra một tờ thư mời, nhìn chăm chú vào từng nét chữ. Càng nhìn, trong lòng càng thấy yêu thích. Ánh mắt cậu dừng lại hồi lâu trên hai chữ “Huyền Minh”, trong đáy mắt chất chứa bao cảm xúc phức tạp.
Cậu khẽ lẩm bẩm, giọng nói mang theo chút ngọt ngào pha lẫn chờ mong:
“Ninh… Huyền… Minh…”
Ánh mắt cậu đầy nhiệt thành, như thể chỉ hận không thể khiến tờ thư trong tay bốc cháy.
Lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ…
Thật đáng mong chờ.