EDIT: HẠ
Minh Dụ chưa kịp mở miệng, Lưu Càn đã tò mò hỏi trước: “Chuyện gì?”
Ngô Vu Chân bình tĩnh cười nhạt: “Lần đó tôi cũng đang chụp ngoại cảnh, hôm đó thời tiết không tốt lắm, cho nên buổi chụp hình đã bị hoãn lại, tôi rảnh rỗi không có việc gì cho nên đã ngồi chơi di động, chơi một lúc, tôi đột nhiên nhìn thấy một con kiến đang đẩy một con sâu.” Dừng một chút, Ngô Vu Chân lại tiếp tục nói: “Các cậu cũng biết kiến là loại côn trùng có sức mạnh phi thường đúng không, nó có thể nâng đồ vật nặng gấp 60 lần trọng lượng cơ thể của nó, cho nên khi tôi nhìn thấy con kiến này thế mà có thể đẩy con sâu có trọng lượng nặng hơn nó gấp mấy trăm lần, tôi liền cảm thấy tò mò, cho nên đã ngồi xuống tiếp tục quan sát.”
Cách đó không xa, Chu Ngụy đã chụp đến mấy bức ảnh cuối cùng, Ngô Vu Chân cười tiếp tục nói: “Tôi cứ nhìn mãi nhìn mãi, có lẽ do con sâu này thật sự quá lớn, cho nên con kiến chỉ đẩy được khoảng 2 centimet thì không thể di chuyển được nữa. Tôi thấy nó đi vòng quanh con sâu một chút, sau đó rời đi.”
Lưu Càn xen mồm hỏi: “Nó bỏ cuộc hả?”
Ngô Vu Chân mím môi cười, lắc đầu nói: “Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, cho rằng nó đã bỏ cuộc. Nhưng khoảng năm phút sau, tôi lại thấy một đàn kiến rậm rạp đang ùn ùn kéo tới, chúng nó đen kịt, phủ kín cả một vùng, rồi chúng nó cùng nhau hợp sức khiêng con sâu kia đi mất. Câu chuyện đến đây là hết, có phải rất thú vị đúng không?”
Lưu Càn tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Cái gì mà rậm rạp với đen kịt… Chậc, nghe mà rùng cả mình. Câu chuyện này chẳng thú vị gì cả, chỉ dọa người thôi!”
Ngô Vu Chân cũng không để tâm đến lời trêu chọc của ông bạn già, hắn mỉm cười quay đầu nhìn Minh Dụ, ánh mắt sâu thẳm hỏi: “Minh Dụ, cậu thấy câu chuyện này thú vị chứ?”
Chỉ thấy thiếu niên thong dong cong môi, giọng điệu thâm sâu nói: “Đúng là… Rất thú vị.”
Ngô Vu Chân và Minh Dụ cười nhìn nhau, khiến Lưu Càn không khỏi tỏ ra ghét bỏ. Chẳng qua không bao lâu sau, Chu Ngụy đã trở về, Ngô Vu Chân và Lưu Càn cũng phải rời đi để chụp hình. Chu Ngụy vẫn tiếp tục “Xum xoe” như trước, đối xử với Minh Dụ tốt đến mức khiến các nhân viên công tác xung quanh bắt đầu nghi ngờ không biết có phải Chu Ngụy đang theo đuổi Minh Dụ hay không.
Chờ đến chạng vạng khi tất cả các cảnh quay ngoài trời đã hoàn thành, mọi người đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy Chu Ngụy đề xuất: “Tôi biết gần đây có một hội quán rất tuyệt, chúng ta chụp ảnh suốt một ngày cũng mệt mỏi rồi, hay là chúng ta qua đó liên hoan một bữa đi, cũng coi như ăn mừng vì đã hoàn thành nhiệm vụ quay chụp?”
Anh La là người phản ứng đầu tiên: “Cậu đang nói đến hội quán Nhược Thượng sao?”
Chu Ngụy gật đầu nói: “Đúng vậy, anh La, chính là Nhược Thượng.”
Anh La nói: “Món ăn ở Nhược Thượng đúng là rất ngon, chỉ là muốn đi vào nơi đó có hơi phiền phức.”
Chu Ngụy lập tức nói: “Đúng lúc tôi có một người bạn khá thân với giám đốc của Nhược Thượng, hơn nữa dạo này là mùa ế khách, chắc chúng ta có thể đặt được bàn!”
Chu Ngụy vừa nói hết câu, mọi người ở đây đều cảm thấy hào hứng. Nhược Thượng là một hội quán rất nổi tiếng trong giới, do một nhà thiết kế danh tiếng sáng lập, nội thất bên trong vô cùng thời thượng, đồ ăn cũng được đánh giá rất cao.
Nếu Chu Ngụy đã có cách để đi vào, vậy mọi người tất nhiên cũng muốn thử một chút mới mẻ. Dù sao tất cả chi phí hôm nay đều sẽ do 《 Phẩm Cách 》chi trả, mọi người đã chụp ảnh vất vả cả ngày, chẳng lẽ bọn họ còn không được liên hoan sao?
Việc này không nên chậm trễ, chờ Chu Ngụy đặt bàn xong, đoàn người liền cùng nhau đi đến Nhược Thượng.
Trong đám người, Triệu Duệ hào hứng giới thiệu cho Minh Dụ những món ăn đặc sắc của hội sở Nhược Thượng, còn Minh Dụ ở bên cạnh vẫn luôn mỉm cười lắng nghe.
Chờ đến được hội quán, mọi người lập tức lao vào nhậu nhẹt, rượu quá ba tuần, ngoại trừ Lưu Càn bị dị ứng với cồn cho nên không uống rượu, thì ngay cả trẻ vị thành niên là Minh Dụ cũng bị đám lão bánh quẩy này rót cho mấy chén, sắc mặt ửng hồng, càng toát ra vẻ kiều diễm động lòng người.
Người nhiệt tình chuốc rượu Minh Dụ nhất không ai khác chính là Chu Ngụy, thấy hắn ta lại nâng ly hướng về phía mình, Minh Dụ hơi nheo mắt lại, trước khi Chu Ngụy mở miệng đã chủ động đứng lên, cười tỏ vẻ xin lỗi: “Tôi ra ngoài đi vệ sinh một lát.”
Mọi người đều đang mải mê ăn uống, sao còn có thể quan tâm đến Minh Dụ, chỉ có Triệu Duệ ngồi bên cạnh là dặn một câu “Đi đứng cẩn thận nhé”, sau đó tiếp tục ăn uống. Minh Dụ bước nhanh ra khỏi phòng, cuối cùng cũng thoát khỏi bầu không khí hỗn độn náo nhiệt bên trong.
Lỗ tai cuối cùng đã được thanh tịnh, Minh Dụ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt nóng bỏng của mình.
Thực ra hôm nay bởi vì cậu vẫn là trẻ vị thành niên, cho nên lúc mời rượu, mọi người chỉ để cậu uống rượu vang đỏ. Nhưng cho dù chỉ uống rượu vang, mấy chén rượu vào bụng, thân thể này cũng đã nóng lên, đầu có hơi choáng váng.
Trong tình trạng này, Minh Dụ lập tức đưa ra quyết định lý trí nhất là đi ra ngoài để tỉnh táo lại một chút.
Thế nhưng chưa yên tĩnh được một phút, Minh Dụ còn chưa đi đến chỗ rẽ hành lang, phía sau đã vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Ấy Minh Dụ, chờ tôi với! Tôi cũng muốn đi toilet!”
Trong phút chốc, Minh Dụ đột nhiên tỉnh táo lại, cậu theo bản năng tăng tốc bước chân, hoàn toàn phớt lờ tiếng kêu to của Chu Ngụy, coi như không hề nghe thấy gì cả. Nhưng cậu đi nhanh, Chu Ngụy cũng đi nhanh hơn, tựa như một con mãnh thú đang truy đuổi con mồi của mình, thậm chí muốn nuốt con mồi của mình vào trong bụng.
Minh Dụ rẽ trái, Chu Ngụy rẽ trái, Minh Dụ rẽ phải, Chu Ngụy rẽ phải.
Dọc đường đi, hai người đã đi qua mấy phòng vệ sinh có biển chỉ dẫn, nhưng không ai dừng lại. Minh Dụ càng đi càng tiến sâu vào bên trong hội quán, nhưng Chu Ngụy ở phía sau cậu đã đi đến gần chỗ cậu, lúc này chỉ cách cậu chưa tới mười mét.
Trực giác nhạy bén khiến Minh Dụ không muốn dừng lại, lúc ngẩng đầu, cậu nhìn thấy trước mặt có một phòng vệ sinh, Minh Dụ cúi đầu nhìn thoáng qua tấm bảng “Đang sửa chữa” được treo trên tay nắm cửa, sau đó không chút do dự đẩy cửa đi vào, nhanh chóng đóng cửa rồi khóa lại.
Phòng vệ sinh xa hoa sáng ngời, không có một chút mùi hôi khó ngửi nào, ngược lại còn thoang thoảng một mùi hương vô cùng thanh mát. Thiếu niên tuấn tú cao lớn dựa lưng vào cửa gỗ sơn đỏ dày nặng, nhẹ nhàng thở dốc, lúc này gương mặt cậu ửng hồng, ánh mắt sáng rực, khiến khuôn mặt tinh xảo điệt lệ càng thêm quyến rũ dụ hoặc.
Tiếng nước tinh tế vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Chờ đến khi tiếng bước chân dồn dập của Chu Ngụy đi qua ngoài cửa, lúc này Minh Dụ mới thở dài nhẹ nhõm, sau đó cậu đột nhiên phát hiện trong phòng vệ sinh thế mà lại xuất hiện tiếng nước. Cậu kinh ngạc quay đầu nhìn lại, ánh mắt chợt dừng lại khi nhìn thấy người đàn ông đang chuyên tâm rửa tay ở trước mặt.
Ánh đèn vàng ấm áp phủ lên mái tóc đen nhánh của người đàn ông, mạ lên một vầng sáng vàng mờ ảo. Ngũ quan anh sắc nét mà tuấn mỹ, khí chất mạnh mẽ áp đảo, cho dù đang đứng trong một không gian vô cùng tầm thường, khí chất của người đàn ông vẫn không hề giảm, ngược lại sự có mặt của anh còn khiến mọi thứ xung quanh trở nên ảm đạm không có màu sắc!
Anh rửa tay vô cùng chăm chú, từ từng khe hở ngón tay đến móng tay, từ mu bàn tay đến những đốt ngón tay thon dài. Dưới làn nước trong suốt, bàn tay thon dài đẹp đẽ như bạch ngọc của anh rõ ràng đã sạch đến mức không tìm ra được một vết bẩn, thế nhưng người đàn ông vẫn cố chấp cọ rửa, giống như đang theo đuổi một sự thuần khiết hoàn hảo nào đó.
Phòng vệ sinh là một mảnh yên tĩnh, Minh Dụ ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mắt, không nói được lời nào.