EDIT: HẠ
Đặc biệt là phó chủ biên Dương đang bị Minh Dụ nhìn chằm chằm, nghe Minh Dụ nói xong, trên trán ông ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Ông ta nặng nề nuốt nước miếng, phó chủ biên Dương sống 40 năm, tự cho rằng sự nghiệp của mình đã thành công mỹ mãn, thế nhưng khi đối mặt với thiếu niên này, ông ta vẫn không nhịn được run rẩy trong lòng, ông ta hoảng hốt nghĩ: Chẳng lẽ… là ảo giác sao? Khí thế này, dường như trước đây ông ta chỉ từng cảm nhận được ở một số ít người, mà mấy người kia không ai không phải là cái tên lừng lẫy trong bảng xếp hạng siêu mẫu thế giới…
Nếu như Phó chủ biên Dương bị thu hút bởi khí thế trên người Minh Dụ, thì người phụ nữ đang ngồi ở vị trí ngoài cùng lại chú ý tới nội dung lời nói của cậu. Tổng biên tập Trần Dung Thần của 《 Phẩm Cách 》chăm chú quan sát Minh Dụ một lúc lâu, sau đó khẽ bật cười không gây ra tiếng động ——
Người này đang muốn dùng Muse để gây áp lực với bọn họ sao?
Muốn khen phải chê trước, đánh thẳng vào điểm yếu…
Thủ đoạn không tệ!
Cô không tiếp tục bàng quan đứng xem nữa, chủ biên Trần dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, bình tĩnh nói: “Không cần năm phần, dùng hợp đồng giống với nhóm Ngô Vu Chân là được.”
Lời nói của cô lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người khác, đám biên tập viên vội vàng nói: “Chủ biên Trần, ngài…”
“Tôi nói, không cần sửa hợp đồng, nghe rõ chưa?”
Là tổng biên tập của một tạp chí hạng nhất, Trần Dung Thần cũng là một nhân vật có tiếng trong giới thời trang, danh tiếng bao năm qua chưa từng giảm sút. Mà giờ đây cô đang dùng ánh mắt lạnh lùng để đánh giá đám biên tập viên chỉ biết ham món lợi nhỏ trước mắt, cười châm chọc ra tiếng, khiến những người này đều hổ thẹn cúi thấp đầu.
Thấy đám biên tập tầm thường nhà mình đã nhận sai, chủ biên Trần quay đầu nhìn về phía Minh Dụ, nhưng cô lại kinh ngạc phát hiện, người mẫu nhỏ này vẫn giữ nguyên sắc mặt lúc trước, điềm tĩnh ngước nhìn cô, ý cười vẫn y như cũ.
—— Người này không có một chút kích động nào sao?
Trong lòng lại có thêm một chút hảo cảm, nữ vương《 Phẩm Cách 》mỉm cười nói: “Minh Dụ, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ chỉ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Tôi nghĩ, cậu xứng đáng với bản hợp đồng này, cậu đủ năng lực để khiến bản hợp đồng này trở nên có giá trị, thậm chí… Có lẽ còn có thể mang đến cho tôi một niềm vui bất ngờ.”
Giọng điệu của cô rất hờ hững, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Minh Dụ.
Nếu là những người khác, khi bị nữ vương 《 Phẩm Cách 》nhìn chăm chú như thế, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng Minh Dụ lại vẫn ung dung đáp lại bằng một nụ cười: “Tôi cảm thấy, hoàn thành kỳ vọng của một quý cô, là trách nhiệm mà một quý ông phải làm.”
…
Vì thế, buổi ký hợp đồng đã kết thúc trong một bầu không khí vô cùng “Hài hòa và ấm áp”.
Chờ khi Minh Dụ và Triệu Duệ rời khỏi 《 Phẩm Cách 》, chủ biên Trần chỉ cười nhạt đưa cho Minh Dụ một tấm danh thϊếp, sau đó không nói gì thêm mà xoay người rời đi.
Tổng biên tập của một tạp chí thời trang hạng nhất, tất nhiên phải có nguyên tắc của chính mình. Cô thưởng thức Minh Dụ, nhưng trước khi cậu tạo ra được thành tích, cô sẽ không chủ động ra tay giúp đỡ. Phải biết rằng mỗi năm trong ngành này có vô số người mới đầy tiềm năng xuất hiện, nhưng cuối cùng, số người có thể lọt vào bảng xếp hạng siêu mẫu thế giới, đứng trên đỉnh kim tự tháp thì lại ít ỏi không có bao nhiêu người.
Trên đường rời khỏi trụ sở 《 Phẩm Cách 》, Triệu Duệ nhịn không được cảm thán: “Minh Dụ, không nghĩ tới Trần nữ vương lại chủ động lên tiếng nói giúp cho cậu. Trước khi đến đây, tôi đã đoán trước được chúng ta sẽ phải bàn lại về hợp đồng, thực ra tiêu chuẩn thấp nhất mà tôi nghĩ tới là sáu phần, vậy mà bây giờ, chúng ta thế mà lại có thể ký được hợp đồng ngang bằng với nhóm người Ngô Vu Chân!”
Minh Dụ khẽ cười nói: “Chủ biên Trần rất có khí phách.”
“Chứ còn gì nữa! Cho cậu ký hợp đồng ngang bằng với nhóm Ngô Vu Chân, có nghĩa là lúc chụp ảnh, địa vị của cậu và bọn họ là như nhau. Chờ về sau khi tạp chí phát hành, đây chính là một lời khẳng định ngầm từ 《 Phẩm Cách 》: ‘Chúng tôi công nhận Minh Dụ có địa vị ngang hàng với Ngô Vu Chân và Lưu Càn’. Cảm giác này không tệ nha!”
“Phụt!” Nghe giọng điệu thỏa mãn của Triệu Duệ, Minh Dụ nhịn không được bật cười.
Triệu Duệ trách cứ nói: “Cậu đừng cười! Cậu không hiểu đâu, thù lao chỉ là chuyện nhỏ, đám phó chủ biên kia thực ra muốn hạ thấp địa vị của cậu, khiến địa vị của cậu thấp hơn so với nhóm Ngô Vu Chân! Bề ngoài thì có vẻ như đang đàm phán về vấn đề thù lao, nhưng thực tế lại đang nói cho chúng ta, vào buổi chụp hình tuần sau, chúng ta phải dùng địa vị gì để tới chụp ảnh.”
Minh Dụ ‘không hiểu gì cả’ liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, anh Triệu nói đúng.”
Triệu Duệ cảm thán nói: “Aiz, Trần nữ vương quả nhiên rất có khí phách!!!”
…
Xe thương vụ màu trắng chậm rãi hòa mình vào dòng xe cộ đông đúc, dần dần hòa vào ánh hoàng hôn ấm áp xán lạn.
Sáu ngày sau, Triệu Duệ lại đưa Minh Dụ tới phòng chụp ảnh ở trụ sở của《 Phẩm Cách 》, lần này vừa mới ra khỏi thang máy, còn chưa đi được mấy bước, bọn họ bất ngờ chạm mặt với một bóng dáng quen thuộc.
Hai bên vừa đối mặt, Triệu Duệ đột nhiên giật mình tại chỗ, ngay cả Minh Dụ cũng chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt, lẳng lặng ngước mắt nhìn về phía đối phương.
Mà Chu Ngụy bên kia lại lộ ra vẻ mặt kinh hãi, hai mắt trừng lớn, không dám tin tưởng mà hô to: “Sao lại là cậu!!!”