EDIT: HẠ
Sau khi trao đổi riêng với anh La, Triệu Duệ tỏ ra vô cùng quan tâm đến cơ hội lần này. Hắn nhanh chóng liên hệ với tạp chí bên kia, hẹn ba ngày sau sẽ tiến hành thảo luận hợp tác.
Việc này có nghĩa là sau khi hoàn thành công việc ở 《 Thời Ngu Phong Thượng 》, Minh Dụ ít nhất sẽ có ba ngày nghỉ ngơi tự do. Tuy nhiên điều khiến Triệu Duệ bất ngờ chính là, trước đây khi có ngày nghỉ, phản ứng đầu tiên của Minh Dụ sẽ là quan tâm xem “Gần đây Thành Túc đang làm gì”, nhưng hiện giờ, thiếu niên này lại nghiêm túc thành khẩn hỏi hắn: “Anh Triệu, anh có toàn bộ ấn phẩm của các tập chí hàng đầu thế giới trong mười năm gần đây không?”
Sau nhiều lần được Triệu Duệ yêu cầu, Minh Dụ đã không dùng kính ngữ với hắn nữa.
Nghe thấy câu hỏi này, Triệu Duệ thoáng sững lại, cho rằng mình nghe không rõ, đến khi Minh Dụ lặp lại lần nữa, hắn mới kinh ngạc nói: “Toàn bộ ấn phẩm của các tạp chí hàng đầu thế giới trong vòng mười năm qua? Có phải hơi nhiều rồi không? Tôi nghĩ nếu không có một kho lưu trữ đủ rộng rãi, chắc chắn sẽ không chứa nổi đâu.”
Minh Dụ suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Chỉ cần tạp chí đỉnh cấp, tạp chí hạng nhất và tạp chí hạng hai là được rồi.”
Triệu Duệ suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu, chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi! Chỗ tôi chưa chắc đã có, nhưng công ty thì chắc chắn có! Tôi nhớ tầng hầm của công ty chính là nơi chuyên dùng để cất trữ tuần san của các tạp chí lớn theo từng năm, đừng nói tạp chí hạng hai, ngay cả một số tạp chí nhỏ ít người biết cũng được thu thập đầy đủ hết.” Nói đến đây, Triệu Duệ đột nhiên dừng lại, hắn hoang mang khó hiểu hỏi: “Minh Dụ, cậu hỏi cái này để làm gì?”
Chỉ thấy thiếu niên tinh xảo tuấn dật hơi mỉm cười, điềm nhiên nói: “Em muốn bắt đầu xem tạp chí.”
Việc “Xem tạp chí” trong lời nói của Minh Dụ hoàn toàn khác với những gì Triệu Duệ đang tưởng tượng. Trong suy nghĩ của hắn, hầu hết người mẫu chỉ cần đến buổi chụp hình hoặc trình diễn thời trang trước khi bắt đầu vài giờ, điều chỉnh tâm trạng một chút là có thể làm việc. Làm gì có ai lại đi nghiên cứu về những thứ này?
Nhưng Minh Dụ chính là một trường hợp ngoại lệ.
Tạp chí thời trang là gì?
Đó chính là tiêu chí rõ ràng nhất để thể hiện xu hướng của ngành thời trang.
Trong một quyển tạp chí đỉnh cấp, ngoài một số tin tức giải trí không cần quan tâm quá nhiều ra, phần lớn nội dung còn lại sẽ bao gồm các xu hướng thời trang theo từng mùa, những bộ sưu tập và những show diễn thời trang mới nhất, cùng với các loại thông tin cơ bản về giới thời trang.
Đúng vậy, tạp chí thời trang có thể giúp Minh Dụ hiểu rõ hơn về thế giới này.
Hiện tại, cách Minh Dụ tiếp nhận thông tin về thế giới này là dựa vào ký ức của nguyên chủ. Nhưng có những ký ức đã mơ hồ từ lâu, có những điều về giới thời trang mà nguyên chủ thậm chí không hề để tâm đến —— chẳng hạn như việc cậu còn không nhớ nổi Chu Ngụy là ai. Trong tình huống như vậy, nếu muốn hoàn toàn hòa nhập với thế giới này, đọc tạp chí thời trang là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi Triệu Duệ giúp Minh Dụ làm thẻ mượn sách, trong ba ngày tiếp theo, Minh Dụ hoàn toàn đắm mình trong hàng ngàn hàng vạn quyển tạp chí thời trang.
Tốc độ đọc sách của Minh Dụ rất nhanh, nhưng cậu vẫn có thể ghi nhớ toàn bộ những nội dung quan trọng vào trong đầu. Ngay ngày hôm sau, cậu đã đọc xong toàn bộ tạp chí thời trang bản in giấy, chờ đến ngày thứ ba, cậu đã bắt đầu nghiên cứu các tạp chí điện tử mới nổi trong những năm gần đây.
Việc đọc sách này đúng là có chút khô khan, cho dù thứ đang đọc là tạp chí thời trang có đủ loại màu sắc, Triệu Duệ cũng không thể chịu đựng nổi. Bởi vậy ngay sáng ngày thứ hai, hắn đã lái xe đưa Minh Dụ tới công ty, sau đó bản thân lại lén lút rời khỏi phòng lưu trữ.
Ánh nắng ấm áp rực rỡ xuyên qua ô cửa nhỏ, chiếu vào trong phòng lưu trữ rộng lớn, bên trong chỉ có một thanh niên thanh tuấn tú lãng đang ngồi một mình một góc, nhẹ nhàng lật giở từng trang sách. Động tác lật sách của cậu rõ ràng không hề chậm, nhưng trong mắt người khác, một màn này lại giống như một thước phim đang dừng ở một khung cảnh mỹ lệ, tạo thành một bức tranh tĩnh lặng và tốt đẹp.
Nhưng rất nhanh, bức tranh ấy lại bị phá vỡ bởi một tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ.
Minh Dụ theo phản xạ lập tức chuyển điện thoại sang chế độ tĩnh âm, sau đó nhìn tên hiển thị trên màn hình. Cảm thấy kỳ lạ, cậu hơi nhíu mày, đặt quyển tạp chí xuống, chờ đến khi rời khỏi phòng lưu trữ mới bình tĩnh nhận cuộc gọi: “Alo?”
Sau một chữ “Alo” đơn giản, Minh Dụ lại nhận được một tiếng cười lạnh tràn đầy châm chọc: “Lâu rồi không gặp, Minh Dụ. Hôm nay hình như tôi nhìn thấy cậu ở công ty? Từ khi nào thì cậu bắt đầu đến công ty thế?”
Giọng nói này trong trẻo sạch sẽ, lúc nói đến âm cuối còn cố ý trầm giọng một chút, khiến Minh Dụ có cảm giác quen thuộc. Nhưng còn chưa đợi cậu mở miệng, người kia lại đã lên tiếng nói tiếp: “Lần trước tôi đã nói rất rõ rồi, làm ơn đừng làm phiền tôi nữa. Tôi không có chút hứng thú nào với cậu cả. Xin – cậu – hãy – tự – trọng, hiểu chứ?”
Năm chữ được nhấn mạnh khiến trái tim Minh Dụ đột nhiên co thắt lại. Minh Dụ biết rất rõ đây không phải cảm xúc thuộc về cậu, cũng không phải ký ức thuộc về cậu, nhưng cậu lại cảm nhận được phần tình cảm nặng trĩu kia, đồng thời cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút nghẹn ngào.
Cậu vẫn còn chấp niệm đối với người này sao?
Còn đang suy nghĩ, người ở đầu dây bên kia lại tiếp tục nói: “Minh Dụ, về sau cậu đừng dây dưa với tôi nữa. Tôi rất bận, không giống cậu mỗi ngày đều nhàn rỗi, đây là lần cuối cùng tôi gọi điện thoại cho cậu, về sau cậu đừng liên lạc với tôi nữa, tôi…”
“Xin ngài chờ một chút,” Lời nói làm tổn thương vô cùng trắng trợn này làm Minh Dụ hơi cong khóe môi, cậu nở một nụ cười lạnh băng nói: “Vị tiên sinh này, trước khi tiếp tục nói, ngài có thể nói cho tôi biết… Ngài là ai được không?”
“…”