Siêu Mẫu Trọng Sinh

Chương 16

EDIT: HẠ

Minh Dụ không làm ra vẻ, trực tiếp nhận tấm danh thϊếp kia, khiêm tốn cười nói: “Thầy Phí, có thể giúp được ngài là vinh hạnh của cháu.”

Sau khi trò chuyện thêm mấy câu, Minh Dụ liền thay bộ đồ ra để đại sư Phí trực tiếp mang về. Theo lời đại sư Phí nói, ông muốn tìm thêm một số người thường, để bọn họ mặc bộ đồ này chụp mấy bức ảnh, chứng minh cho con gái ông thấy sự “không phổ thông” của bộ trang phục này.

Nhìn bóng lưng đại sư Phí đi xa dần, Triệu Duệ cảm khái nói: “Không nghĩ tới, đại sư Phí Phí Trấn Nam danh tiếng hiển hách, thế nhưng lúc bình thường lại có tính cách hòa nhã thân thiện như thế này. Tôi còn cho rằng những đại sư kiểu này đều có tính tình rất cổ quái.”

Nghe hắn nói như vậy, Minh Dụ hơi mỉm cười: “Anh Triệu, khi đối mặt với con cái, cha mẹ luôn có sự kiên nhẫn tới vô hạn. Thầy Phí vì con gái của chính mình mà hối hả ngược xuôi, không quản vất vả, còn sẵn sàng thiếu nợ một ân tình, em cảm thấy… Ông ấy là một người cha rất tuyệt vời.”

Nhờ chị Lâm tẩy trang xong, nhiệm vụ chụp hình hôm nay xem như đã chính thức hoàn thành, hai người lái xe rời đi. Ở trên xe, Minh Dụ hoàn toàn không có một chút phòng bị nào nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên ghế phụ.

Đêm qua vì muốn nghiên cứu nội dung liên quan đến 《 Thời Ngu Phong Thượng 》, Minh Dụ đã thức đến tận 12 giờ. Sau đó vì đảm bảo chất lượng giấc ngủ, cậu vẫn giống như kiếp trước, tập luyện nhẹ nhàng trong phòng một lúc để khiến bản thân mệt mỏi đến mức chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ ngay, sau đó cậu mới nằm lên giường, chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng sớm hôm nay cậu lại phải dậy sớm để đi đến trụ sở chính của《 Thời Ngu Phong Thượng 》 ở một đầu khác của Đế Đô, lăn lộn cả ngày. Lúc này tới gần chạng vạng, Minh Dụ đã mệt tới mức ngay cả nói chuyện cũng phải cố gắng hết sức mới lên tiếng được, cậu gắng gượng chống đỡ đến khi lên xe, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Lại gặp một cái đèn đỏ, Triệu Duệ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của người mẫu nhỏ nhà mình, bất đắc dĩ cười một chút, sau đó lấy cái chăn nhỏ được cất trong xe ra, nhẹ nhàng đắp lên trên người Minh Dụ.

“Cậu đã rất nỗ lực rồi, cậu mới chỉ 17 tuổi, tương lai của cậu sẽ càng rực rỡ hơn…”

Mặt trời đỏ rực tỏa ra ánh cam rực rỡ dần dần khuất sau đường chân trời, hoàng hôn rực rỡ trải dài trên bầu trời như một vương quốc màu đỏ rực, tựa như những đám mây lửa vừa diễm lệ lại vừa duy mĩ.

Xe thương vụ màu trắng đi lên cầu vượt của Đế Đô, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ tấp nập, mà ở một nơi khác của Đế Đô, một người đàn ông cao lớn đang đứng trước khung cửa sổ sát đất cực lớn, đôi mắt hơi nheo lại nhìn xuống dòng xe không ngừng lưu chuyển phía dưới, không biết đang suy nghĩ gì.

“… Cho nên lần này tôi không cần nhờ cậu mặc đồ giúp tôi nữa, tuy rằng cậu ấy chỉ là một người mẫu vô danh, nhưng hiệu quả chụp ảnh tĩnh lại rất tốt, tôi nghĩ như vậy cũng đủ để thể hiện sự đối lập rồi.”

Nghe vậy, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên, anh cười đầy hài hước nói: “Vậy nên, Phí lão làm như vậy… vừa hay cũng không cần nợ tôi một ân tình nữa, đúng không?”

Đại sư Phí không thèm che giấu cười to: “Không sai, nếu tôi nợ cậu một ân tình… Chậc chậc, đó chắc chắn là một chuyện vô cùng đáng sợ. Nếu đứa nhỏ người ta đã chụp ra hiệu quả tốt như vậy, cậu cũng không cần phải hỗ trợ, tôi cũng không cần nợ cậu một ân tình, như vậy chẳng phải là đẹp cả đôi đàng sao?”

Trong điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp từ tính của người đàn ông, mặc dù đang cười, nhưng không hiểu tại sao, đại sư Phí lại cảm thấy rùng mình, một dự cảm chẳng lành đột nhiên ập tới.

Quả nhiên! Giây tiếp theo, đại sư Phí nghe thấy người đàn ông nói một câu như thế này: “Nhưng Phí lão này, vì ông, tôi đã từ chối lời mời tham gia một buổi trình diễn thời trang. Ông nói xem… chuyện này nên tính như thế nào?”

Giọng điệu người đàn ông vô cùng bằng phẳng, trong giọng nói mang cười, nhưng đối với người hiểu rõ anh như Phí lão, trong lòng ông lại lạnh đi vài phần.

Đại sư Phí trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên trợn tròn mắt, kinh hãi thốt lên: “Không lẽ cậu đang nói đến buổi trình diễn thời trang mùa thu của Croka tổ chức ở Milan hôm nay sao?! Đợi đã, gần đây cậu đâu có nhận lời mời tham gia những show diễn như vậy? Chẳng phải hơn nửa năm nay cậu vẫn luôn từ chối đi show sao? Lần cuối cùng nhận trình diễn vẫn là cho thương hiệu của chính cậu mà?!!!”

Ở đầu kia điện thoại, người đàn ông bình tĩnh vững vàng trả lời: “Croka mời tôi, làm khách mời xem trình diễn.”

“…”

“Tôi từ chối lời mời của Croka, khiến cậu ta rất buồn, là bạn thân của cậu ấy, tôi cũng thấy rất khổ sở.”

“…”

Buồn? Tiểu tử Croka kia biết chữ “buồn” này viết như thế nào hả?!!!

“Tôi nghĩ, tôi cần một khoảng thời gian nhất định để bù đắp cho tình bạn của chúng tôi, mà việc này sợ là sẽ cần rất nhiều nỗ lực.”

“…”

Đánh rắm! Cậu chỉ cần vẫy tay, thẳng oắt Croka không có lương tâm kia không phải sẽ tung ta tung tăng chạy tới đây sao?! Chạy còn nhanh hơn cả chó Husky ấy chứ!!!

“Phí lão, ngài nói xem… Chuyện này phải giải quyết thế nào?”

“…”

Cậu đã dùng cả kính ngữ rồi, cậu nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào bây giờ…

Nếu biết trước cuối cùng vẫn bị người đàn ông âm hiểm xảo trá này tống tiền một khoản, lúc đầu ông nên ép người này chụp một bộ ảnh cho rồi!!!

Ôm tâm trạng hối hận đến mức muốn cắn lưỡi tự sát, cuối cùng đại sư Phí vẫn phải nợ một ân tình, đồng thời ông bắt đầu cảm thấy hối hận tự vấn chính mình, “Tại sao mình lại kết bạn với một người bạn vong niên vô sỉ như vậy chứ”.

Mà trước cửa sổ sát đất cực lớn ở một căn phòng trong tòa nhà Muse, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào trong phòng, khiến không gian bên trong càng trở nên sáng ngời rực rỡ.

Dưới ánh tà dương màu vàng kim, người đàn ông tuấn mỹ giống như một vị thần, cười nhạt nhìn xuống toàn bộ Đế Đô. Đầu ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve viền ngoài di động, Tịch Trạch hơi híp mắt phượng, giống như thở dài lại giống như nỉ non thấp giọng nói: “Minh Dụ… Sao?”