Siêu Mẫu Trọng Sinh

Chương 15

EDIT: HẠ

Lúc Triệu Duệ đang giới thiệu cho Minh Dụ tới đoạn “Thầy Phí từng là nhϊếp ảnh gia khách mời của một tạp chí đỉnh cấp trong nước”, hai người đang trò chuyện thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười vang lên: “Hả khoan đã, cậu còn nhớ cả chuyện đó hả? Tôi còn quên mất mình đã từng chụp bộ ảnh kia ha ha.”

Minh Dụ và Triệu Duệ đồng thời quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ —— Đại sư Phí Trấn Nam đã đứng ngay sau lưng Triệu Duệ, đang cười tủm tỉm lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Lúc này, Studio đã khôi phục lại nhịp độ làm việc bình thường, trước đó, Chu Ngụy vốn còn muốn đi lên nói với đại sư Phí mấy câu, nhưng khi nhìn thấy đại sư Phí thế mà lại đi tới bên cạnh Minh Dụ, hắn ta chỉ có thể phẫn hận cắn chặt răng, sau đó cực kỳ không cam lòng tránh đi.

Đời trước Minh Dụ đã từng gặp được không ít nhϊếp ảnh gia cấp bậc đại sư trên thế giới, phần lớn họ đều là người Âu Mỹ, có rất ít người là người Hoa Hạ. Mà đời này, Hoa Hạ phát triển phồn thịnh, theo lời kể của Triệu Duệ, rất rõ ràng vị đại sư Phí này đã thành công vượt qua rất nhiều nhϊếp ảnh gia Âu Mỹ, thậm chí có thể đứng trong top 10 thế giới.

Một đại sư nhϊếp ảnh tiếng tăm lừng lẫy như vậy, thế mà lại có tính cách hòa ái dễ gần đến thế?

Ánh mắt Minh Dụ lóe lên một tia ý cười, cậu nhẹ nhàng gật đầu, khiêm tốn lại cung kính đáp: “Thầy Phí, chào Thầy ạ.”

Thầy Phí rõ ràng không hề mang dáng vẻ cao ngạo của một đại sư, cũng không có một chút làm giá nào, nghe Minh Dụ thăm hỏi, ông cười nói: “Vừa nãy nghe bọn họ nói, hình như cậu tên là Minh Dụ. Cảm giác trước ống kính của cậu rất tốt, không hề thua kém mấy siêu mẫu đỉnh cấp mà tôi từng gặp, cũng không biết khả năng trình diễn trên sàn diễn của cậu thế nào. Nhưng với khả năng chụp ảnh tĩnh của cậu, tôi cảm thấy sớm muộn gì cậu cũng sẽ có chỗ đứng trong ngành này thôi.”

Minh Dụ cười nói: “Ngài quá khen.”

Đại sư Phí xua xua tay, cười ha ha nói: “Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, có điều anh bạn nhỏ, cậu còn phải cố gắng nhiều, không được lơ là đâu đấy.” Dừng một chút, đại sư Phí quan sát Minh Dụ từ trên xuống dưới, sang sảng nói: “Minh Dụ, thực ra tôi có một chuyện muốn nhờ, mong là cậu có thể đồng ý.”

Nghe vậy, Minh Dụ bỗng chốc sửng sốt: “Thầy Phí ngài nói đi, chỉ cần có thể giúp đỡ, cháu chắc chắn sẽ không từ chối.”

Đại sư Phí tán thưởng gật đầu nói: “Vừa nãy lúc Tiểu La chụp ảnh cho cậu, tôi ở bên cạnh cũng đã chụp cho cậu mấy tấm, tôi hy vọng cậu có thể cho phép tôi giữ lại những bức ảnh này.” Tạm dừng một lát, đại sư Phí nói thêm: “Chắc người đại diện của cậu đã nói với cậu, bộ quần áo cậu đang mặc trên người là do con gái tôi thiết kế đúng không?”

Triệu Duệ cười gượng sờ đầu, xem như ngầm thừa nhận.

Minh Dụ quay đầu liếc nhìn người đại diện vừa bị vạch trần nhà mình, giúp hắn giải thích: “Thầy Phí, chúng cháu cũng không có ý gì khác, cháu cảm thấy bộ đồ này có thiết kế rất tinh tế, cũng rất có hồn.”

Đại sư Phí cười sang sảng nói: “Đây đúng là thiết kế của con bé nhà tôi, nói ra cũng không sao cả. Từ nhỏ nó đã đi theo tôi chụp ảnh khắp nơi, cũng học hỏi được không ít thứ, cho nên Minh Dù à, cậu cũng không cần khen con bé. Chẳng qua hôm nay tôi tới đây, là vì muốn mang bộ đồ cậu đang mặc trở về.”

Nghe vậy, Minh Dụ hơi sửng sốt: “Mang bộ đồ cháu đang mặc về ấy ạ?”

Đại sư Phí thở dài, nói: “Cậu có phát hiện không, trong một loạt trang phục denim chủ đề thanh xuân này, chỉ có bộ đồ của cậu là không hợp với tổng thể?”

Minh Dụ nhẹ nhàng gật đầu: “… Đúng là có hơi không hợp.”

“Sau khi con bé nhà tôi thiết kế bộ trang phục này, tôi đã nói ngay với nó, đây là bộ trang phục đẹp nhất trong cả series, nhưng lại không phù hợp với tổng thể của bộ sưu tập này. Nó lại có quan điểm là: ‘Trang phục do con thiết kế phải phù hợp với hầu hết mọi người, để ai mặc lên cũng đẹp’, nhưng tôi nghĩ cậu cũng hiểu, bộ trang phục này đòi hỏi rất cao ở người mặc, ngay cả người mẫu chuyên nghiệp cũng chưa chắc thể hiện trọn vẹn được tinh thần của nó.”

Nghe đến đây, ánh mắt Minh Dụ hơi nheo lại ——

Quả nhiên là ánh mắt của nhϊếp ảnh gia cấp bậc đại sư, đúng là vô cùng sắc sảo và chuẩn xác.

Khẽ cười một tiếng, Minh Dụ nói: “Cho nên, ngài muốn lấy lại bộ trang phục này để chứng minh điểm này với con gái của ngài sao?”

Ai ngờ đại sư Phí lại lắc đầu cười nói: “Cũng không hẳn như vậy, bộ quần áo này bị lẫn vào bộ sưu tập hôm nay, cho nên mới không cẩn thận bị đưa tới 《 Thời Ngu Phong Thượng 》. Hôm nay đến đây, tôi vốn định mang bộ trang phục này đi gặp một người bạn cũ, nhờ cậu ta mặc bộ đồ này, sau đó chụp vài bức ảnh cho đứa nhóc cứng đầu kia xem.” Dừng một chút, đại sư Phí lại nói: “Chẳng lẽ cậu không nhận ra, bộ quần áo này rộng hơn so với cơ thể cậu sao?”

Đúng là có chuyện này, lúc mặc bộ quần áo này vào, Minh Dụ còn cảm thấy kỳ lạ, sao kích cỡ của bộ quần áo này lại lớn hơn so với số đo của cậu. Nhưng cậu chỉ nghĩ việc này có lẽ cũng là tạp chí đang muốn làm khó mình, lại không ngờ tới ngay từ đầu, bộ quần áo này vốn đã được làm theo số đo của một người khác, hơn nữa ——

Dáng người của người này thật sự rất đẹp nha…

Suy nghĩ tán thưởng nhanh chóng xẹt qua trong đầu Minh Dụ, chỉ nghe đại sư Phí tiếp tục nói: “Cậu điều chỉnh bộ trang phục này rất tốt, cho dù quần áo không vừa vặn, cậu vẫn có thể dùng ghim ẩn và lợi dụng nếp uốn để xử lý vô cùng tự nhiên. Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy biểu hiện của cậu trước ống kính, Minh Dụ, tôi còn cho rằng cậu cũng giống con nhóc nhà tôi, là một nhà thiết kế.”

“Cảm ơn ngài đã khen ngợi.”

“Cậu thật sự rất xuất sắc, cho nên tôi muốn xin phép cậu để giữ lại ảnh của cậu, trực tiếp đưa cho con nhóc cứng đầu nhà tôi xem, để nó nhận rõ sai lầm của mình. Như vậy tôi cũng sẽ không cần làm phiền người bạn cũ kia nữa, cũng không cần nợ cậu ta một ân tình, ân tình của cậu ta không dễ trả chút nào!”

Minh Dụ: “…”

Dường như đã nhận ra mình vừa nói lỡ miệng cái gì, đại sư Phí thu hồi tươi cười, lấy một tấm danh thϊếp viền trắng mạ vàng từ trong hộp danh thϊếp ra đưa cho Minh Dụ, nói: “Nhóc con, hôm nay cậu giúp tôi một việc, có chuyện gì muốn nhờ có thể tới tìm tôi.