“Phi!” Lưu lão đại nhổ nước bọt xuống đất, ánh mắt khinh bỉ,
“Ta nghe nói song nhi nhà ngươi đen nhẻm, ốm tong, còn xấu đến phát sợ! Lão tử không thèm! Triệu Tiểu Hổ nợ bạc, ta chỉ tìm hắn mà thôi!”
Thấy đám người của Lưu lão đại ép giải Triệu Tiểu Hổ đi, thôn trưởng chỉ biết thở dài ngao ngán. Ông quay sang Triệu lão cha, giọng đầy bất lực:
“Việc đã đến nước này, ông nên nhanh chóng lo bạc mà chuộc người về đi…”
Nguyên Dã lặng lẽ cõng Triệu Tiểu Ngư về nhà. Vừa đặt hắn xuống giường, Triệu Tiểu Ngư đã ngủ thϊếp đi vì kiệt sức.
Nguyên Dã nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho hắn, rồi đi lấy một con gà từ không gian của mình ra. Hắn làm thịt, hầm canh, sau đó chuẩn bị mì sợi để nấu bữa tối. Nhìn trời đã dần tối, canh gà trong nồi cũng vừa đặc sánh, ánh lên sắc vàng óng ánh. Nguyên Dã nhanh chóng nấu xong mì sợi, còn cẩn thận chiên thêm hai quả trứng gà đặt lên trên.
“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, dậy ăn cơm tối.”
Triệu Tiểu Ngư dụi mắt, vừa nhìn thấy trời đã tối, hắn hoảng sợ nhảy xuống giường, lắp bắp:
“Không được! Ta phải về, nếu không A Mỗ và mọi người sẽ đi tìm ta!”
Nguyên Dã giữ lấy vai hắn, trầm giọng:
“Giờ cũng muộn rồi, ăn cơm trước đã. Ăn xong ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt Nguyên Dã, Triệu Tiểu Ngư bất giác ngoan ngoãn ngồi xuống:
“Vậy… ngươi nói đi, ta nghe.”
Nguyên Dã chỉ mỉm cười, đưa bát mì gà cho hắn:
“Ăn xong rồi nói.”
Hương thơm của canh gà lan tỏa, làm bụng Triệu Tiểu Ngư sôi lên rột rột. Nhìn bát mì đầy ụ, còn có hai quả trứng vàng óng, hắn không giấu được nét vui mừng trong mắt. Đã mấy ngày nay quá vất vả, lúc nào hắn cũng thấy đói lả.
Triệu Tiểu Ngư cười híp mắt, ăn ngon lành. Nguyên Dã nhìn hắn, lòng đầy trăn trở về cách báo tin cho hắn biết chuyện của Triệu gia.
Sau khi ăn xong, Triệu Tiểu Ngư vội vàng giành rửa bát. Trong lúc đó, Nguyên Dã từ tốn kể lại mọi chuyện, từ việc Lưu lão đại đòi nợ đến chuyện Triệu gia bán Tiểu Hổ. Hắn kết lời:
“Hiện giờ họ đang bận rộn chạy vay tiền, không ai để ý đến ngươi đâu. Ngươi cứ ở lại đây đêm nay, sáng mai hãy về.”
Triệu Tiểu Ngư lặng người, tay cầm cái bát run lên, lòng như có tảng đá đè nặng. Trong phút chốc, hắn chỉ cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ.
Hắn bối rối, miệng lắp bắp:
“Này… này… để ta về nhà xem sao, ta phải về xem thử…”
Triệu Tiểu Ngư hoảng loạn, lòng ngổn ngang. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn chỉ nghĩ mau chóng chạy về.
Nguyên Dã giữ chặt lấy hắn, đôi tay đặt lên vai, buộc hắn bình tĩnh lại:
“Ngươi đừng vội! Tiểu Ngư, nghe ta nói đã!”
Thấy Triệu Tiểu Ngư dần định thần, Nguyên Dã nói tiếp:
“Chuyện này nhà ngươi không khó giải quyết. Mười lượng bạc, ta sẽ lo!”
Triệu Tiểu Ngư ngẩn người, lòng càng rối ren. Hắn lắc đầu từ chối ngay:
“Không được! Ta không thể nhận bạc của ngươi!”
Nguyên Dã nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm:
“Tiểu Ngư, ta thật lòng muốn cùng ngươi sống cả đời. Đừng nói mười lượng, một trăm lượng hay một ngàn lượng, chỉ cần ta có, ta đều sẵn sàng vì ngươi. Ngươi nghe ta, số bạc này ta không cho không, cũng không phải lễ hỏi. Ta muốn dùng số bạc này giúp ca ngươi sửa sai, kéo hắn trở về đúng đường. Ta không thể để hắn làm liên lụy đến ngươi, càng không muốn hắn ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta.”
Triệu Tiểu Ngư nghe mà ngơ ngác, chớp mắt mấy cái:
“Ta… ta không hiểu ý ngươi.”
Nguyên Dã bật cười, xoa đầu hắn:
“Ý ta là việc này cứ để ta lo. Ngày mai ngươi chỉ cần nhìn là đủ, không cần nói gì cả. Ta sẽ không hại ngươi đâu, tin ta được không?”
Nguyên Dã tiếp lời, dịu dàng:
“Ngươi mệt rồi, đi rửa mặt rồi ngủ đi. Mai còn nhiều việc phải làm.”
Triệu Tiểu Ngư bị Nguyên Dã kéo đi rửa mặt, xong xuôi nằm xuống giường. Vì mấy ngày liền không được nghỉ ngơi, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, thậm chí chẳng nhận ra hai người đang nằm chung một chiếc giường.