Đêm khuya.
Chúng nhân trong khách điếm đều đã an giấc, một bóng đen quỷ mị len lỏi qua từng ngóc ngách, cuối cùng dừng lại trước cửa một gian phòng.
Từ nhỏ Vân La Y đã chỉ quen nằm trên những chiếc giường cực kỳ mềm mại, chăn đắp cũng phải là loại thượng phẩm dệt từ tơ kim tàm.
Thế nhưng giường trong khách điếm này lại quá cứng, chăn đắp thì vô cùng thô ráp, nàng ta trằn trọc mãi mà vẫn không sao ngủ được. Mãi đến khi rốt cuộc cũng chìm vào mộng đẹp, đột nhiên trên mặt lại xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo khác thường.
Nàng ta vô thức đưa tay gãi một cái, miệng lầm bầm cái gì đó không rõ ràng, vẫn chưa tỉnh hẳn.
Thế nhưng cảm giác lạnh lẽo kia vẫn chưa biến mất, thậm chí ngay cả trong giấc ngủ, nàng ta cũng cảm thấy gương mặt có chút đau rát.
Nàng ta chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trong bóng tối có một đôi đồng tử đỏ như máu gần ngay trước mắt. Nàng ta hoảng sợ đến mức hét lên, nhưng lập tức bị bịt chặt miệng.
Ngay sau đó, một luồng hắc khí xông vào chóp mũi nàng ta, toàn thân nàng ta vô lực ngã xuống giường, hoàn toàn ngất đi.
Sáng hôm sau.
A Thương bị những tiếng ồn ào ngoài cửa đánh thức.
Cách đó không xa, Thẩm Hỉ Nhi cũng bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, ngồi dậy trên giường, nàng dụi mắt, sau đó lên tiếng: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Ồn ào quá!”
A Thương đẩy cửa bước ra, phát hiện ngay trước cửa gian phòng đối diện chéo với bọn họ có rất nhiều người tụ tập.
Nhìn y phục của đám người kia, có thể nhận ra bọn họ là người của Thanh Vân Tông.
Giữa đám đông, nàng còn nhìn thấy huynh trưởng của Vân La Y, Vân Lan Từ.
“Hu hu hu, thiếu tông chủ, nô tỳ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì! Đêm qua nô tỳ ngủ rất sâu, đến khi tỉnh dậy, tiểu thư đã không còn trong phòng nữa! Nô tỳ thật sự không biết tiểu thư đã đi đâu mất rồi!”
Thị nữ của Vân La Y, Ngọc Tiêu, quỳ dưới chân nam nhân, khóc lóc nức nở.
Vân Lan Từ nghe nàng ta khóc lóc thảm thiết, có lẽ cảm thấy phiền lòng, nhíu mày, sau đó nói với đệ tử bên cạnh: “Lôi ra ngoài.”
Hai đệ tử lập tức làm theo, giữ lấy tay Ngọc Tiêu, kéo xuống lầu.
“Thiếu chủ tha mạng… Thiếu chủ tha mạng…” Trong lúc hoảng loạn, ánh mắt Ngọc Tiêu chợt nhìn thấy A Thương đang đứng trước cửa, lập tức chỉ vào nàng, lớn tiếng la lên: “Là nàng ta! Nhất định là bọn họ, là người của Tiên Môn Tông làm! Hôm qua tiểu thư nhà ta có xung đột với bọn họ, bọn họ còn hạ chú cấm ngôn lên người tiểu thư, chắc chắn chính là bọn họ đã bắt tiểu thư đi!”
“Chú cấm ngôn là do ta hạ.”
Cánh cửa phòng bên cạnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Văn Tương Lễ bước ra ngoài.
An Lăng Văn gia cũng là một thế gia tu chân trong giới tiên môn, có chút giao tình với Thanh Vân Tông, vậy nên Vân Lan Từ cũng biết Văn Tương Lễ.
Vân Lan Từ: “Văn huynh.”
“Vân huynh, đã lâu không gặp.” Văn Tương Lễ khẽ mỉm cười, nhìn thoáng qua gian phòng trống không phía sau Vân Lan Từ, sau đó hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vân Lan Từ lên tiếng: “Tối qua La Y nghỉ tại khách điếm này, nhưng sáng nay đã biến mất không thấy đâu nữa. Không biết tối qua Văn huynh có nghe thấy hay nhìn thấy cái gì không?”
Văn Tương Lễ lắc đầu: “Hôm qua đi đường suốt cả ngày, vô cùng mệt mỏi, ta ngủ rất say, không nghe thấy động tĩnh gì cả.”
“Thiếu tông chủ, có phát hiện!”
Một nam tử mặc thanh y từ trong gian phòng bước ra, trên tay cầm một mảnh vảy nhỏ màu đen: “Thứ này được tìm thấy trên đất, là vảy rắn.”
“Vảy rắn?” Vân Lan Từ nhìn mảnh vảy rắn màu đen trong tay nam tử, không khỏi nhíu mày: “Ý ngươi là, người bắt La Y đi là một xà yêu?”
“Ta đột nhiên nhớ ra rồi, tối hôm qua lúc ăn cơm, hình như ta cảm nhận được một luồng yêu khí rất nhẹ!” Văn Tương Lễ đứng bên cạnh lên tiếng: “Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do hôm qua Vân tiểu thư đã làm nhục một nam tử nào đó ngay giữa nơi đông người… E là hắn chính là chủ nhân của mảnh vảy rắn này.”
Nghe vậy, Vân Lan Từ quay sang nhìn Ngọc Tiêu vẫn đang quỳ dưới đất, giọng điệu lạnh như băng: “Tối qua La Y có xung đột với ai không?”
–
Tiểu bách khoa tu chân giới:
Bảng Thiên Hành: Bảng xếp hạng cấp bậc tu luyện của các tu sĩ trong các đại tông môn, có độ uy tín cực cao.