Nhất Phẩm Nữ Ngỗ Tác

Chương 16

“Ở kinh sư lấy tên Chu Tiễn, là có thể phong làm Sở vương sao? Vậy người trong thiên hạ chẳng phải đều sẽ thay đổi tên họ sao.”

Chu Tiễn lập tức phản ứng lại, hỏi.

Trì Thời giơ tay lên, chỉ vào Thường Khang nói, “Tên ma bệnh áo trắng và tên thị vệ ngu ngốc, không phải lời nói nào của thế nhân cũng đều sai. Thị vệ của ngươi tay nhanh hơn não, đã bán đứng ngươi rồi đó.”

Chu Tiễn im lặng nhìn về phía Thường Khang, tay của hắn vẫn đang còn đặt trên chuôi kiếm...

Không phải, rõ ràng trong lòng của thế nhân hắn chính là một chân nhân quân tử, tiên khí bồng bềnh, ôn nhuận như ngọc! Cái gì mà tên ma bệnh áo trắng chứ!

“Ngươi là Chu Tiễn, như vậy ta đã hiểu, vì sao vào lúc này lại có người muốn lật lại bản án. Vụ án này, đã trôi qua mười năm. Án gϊếŧ người báo lên tầng tầng, một hồ sơ sao chép thành ba bản, huyện nha Hữu Hải, Hình bộ và Đại Lý Tự đều tự mình niêm phong lưu giữ.”

“Muốn lật lại bản án, nói nghe thì dễ. Nhưng nếu có ấn Thanh Bạch của Sở vương ở đó, sẽ khác nhau rất lớn. Người được sắp xếp ở sơn miếu này, biết được ngươi đã đến Hữu Hải.”

Trì Thời nói, nhìn về phía Chu Tiễn, “Ngươi đến Hữu Hải, là muốn đi thôn Đông Sơn. Nếu không, đường đi không cần đi qua Đông Sơn, càng không cần đánh hổ. Sau khi xảy ra án mạng ở Đông Sơn, ngươi còn dừng lại ở đó hồi lâu.”

Nàng nói, dừng lại một lát, “Ngươi là tới tìm Ma Cô.”

Nụ cười trên khuôn mặt Chu Tiễn cuối cùng cũng không nặn ra được, hắn nhìn chằm chằm Trì Thời, không nói một lời.

Sắc mặc Trì Thời khẽ đổi, “Xem ra máu lươn rất hữu hiệu, ngươi không cười nữa rồi. Mặc dù thôn Đông Sơn có nhiều họ khác nhau, nhưng Hữu Hải chúng ta hoang vu hẻo lánh, có rất ít người từ xứ khác, đếm trong ba đời, ai mà không biết ai chứ?”

“Chỉ có Ma Cô là từ nơi khác gả tới, không ai biết được quá khứ của nàng ta. Nàng ta có rất nhiều bí mật, một người có cất giữ nhiều tiền tài như vậy, vì sao lại muốn gả cho một kẻ tay trắng như Vương Ma Tử, sau đó ẩn cư nơi thôn quê?”

“Nếu ta đoán không sai. Ma Cô xuất thân từ gia đình giàu có chốn kinh sư, thậm chí là gia đình giàu có nhất thiên hạ, ta nói đúng không? Sở vương điện hạ.”

Chu Tiễn nhìn Trì Thời thật sâu, “Trì Cửu đúng là danh bất hư truyền.”

Nhà giàu nhất thiên hạ này, còn không phải là trong cung ra sao?

Ma Cô đúng là người trong cung, mục đích mà hắn đến Hữu Hải, thứ nhất là tìm Ma Cô, thứ hai là muốn gặp Trì Thời.

Bây giờ, Ma Cô chết rồi, còn Trì Thời thì làm hắn muốn đau cả mắt.

“Chuyện nhà của Sở vương, không liên quan tới Trì mỗ. Nhưng vụ án cũ mười năm trước trong tay ta, bây giờ lại xuất hiện án trong án, chuyện năm đó, rõ ràng có ẩn tình khác. Sở vương đã tới Hữu Hải, vậy kính xin mượn ấn Thanh Bạch dùng một lát.”

Chu Tiễn nhìn người giấy trên mặt đất giây lát, “Ngươi cũng đã nói, là có người nhận ra ta, mới xếp đặt bố cục muốn lật lại bản án. Trì ngỗ tác cam tâm tình nguyện bị người ta đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, bám theo tiết tấu của đối phương, lật lại chuyện cũ như ước nguyện của kẻ đó sao?”

Trì Thời nhìn con lừa nhỏ đang đi tới, sờ lên đầu nó, từ trong túi bên hông, móc ra một trái nhỏ, nhét vào trong miệng con lừa.

“Nếu không có vấn đề, cho dù người ngoài bày bố một trăm cái liên hoàn cục, Trì Thời ta cũng sẽ không động dù chỉ một chân. Nhưng nếu có vấn đề, không cần người nói, ta cũng sẽ lật lại bản án.”

“Về phần người bên ngoài nghĩ như thế nào, liên quan gì tới ta?”

Nàng nói, hỏi con lừa nhỏ, “Nơi này không có hài cốt sao?”

Con lừa nhỏ lắc đầu, lại vẫy vẫy đuôi.

Trì Thời khẽ gật đầu, vuốt lông nó, cầm người giấy lên, xoay người leo lên con lừa, “Đi, đi tìm Cửu Nhạc.”

Chu Tiễn nhìn, mắt mở thật to, hắn không dám tin chỉ chỉ con lừa đó, “Chẳng lẽ đây không phải là lừa, mà là chó sao? Ngươi bắt một con lừa đi tìm thi thể?”

Trì Thời ngồi trên lưng lừa, vẫy vẫy tay, “Ngạc nhiên sao. Quán Quán, chú lừa nhỏ của ta, có thể làm được.”

Đợi nàng đi xa, Thường Khang mới từ bên trong đả kích lấy lại được tinh thần.

“Công tử, trong lòng bách tính Đại Lương, ta chính là một kẻ ngu ngốc sao?”

Chu Tiễn liếc xéo hắn một cái, “Ta còn là một tên ma bệnh.”

Trong lòng Thường Khang cảm thấy tốt hơn mấy phần, “Vậy bây giờ chúng ta đi Linh Lăng, hay là...”

Chu Tiễn trầm tư một lát, lắc đầu, “Ta đã gặp oan tình, sao có thể ngồi yên không màng tới? Đuổi theo Trì Thời.”

Hắn nói rồi sờ lên cổ của mình, ở nơi đó, treo một cái ấn nhỏ.

Đó là một cái cân giữa trời đất, là hi vọng duy nhất của những con người chìm trong tuyệt vọng.

Hắn có thể phụ lòng họ sao?

...

Giữa trưa, bên trong thành Hữu Hải bắt đầu trở nên náo nhiệt. Hôm nay ánh nắng rất đẹp, không ít người bưng ghế, ngồi trước cửa nhà, phơi nắng nói chuyện nhà.

Lúc Chu Tiễn tìm Trì Thời, nàng ngồi bệ vệ trên ghế chủ nhà trong một tiệm quan tài, phía sau treo một bức phán quan đồ, dưới chân có một ông lão vô cùng cung kính, lưng cúi cong như con tôm, đầu thiếu chút nữa cắm xuống đất.

Nếu bàn về độ phô trương, hắn dám nói, Trì ngỗ tác này, chính là kẻ làm mưa làm gió nhất.

May là bây giờ nàng đang ở cùng sơn tận cốc, nếu ở kinh thành, nàng còn không phải vừa đi đạo, vừa để cho người lót lụa trải đường, sợ làm ô uế chân của Diêm Vương gia.

“Ngươi ngồi cách xa ta ra một chút, tới gần, ta muốn hắt xì.”

Vừa mới vào cửa, Chu Tiễn đã nghe thấy Trì Thời nói, hắn sờ lên thanh kiếm treo bên hông, đừng nóng giận đừng nóng giận, người này thiếu đạo đức nhưng hắn thì không thể thiếu.

Cứ như vậy, Trì Thời ngồi ở đầu quan tài, Chu Tiễn dựa vào cửa, ngồi ở cuối quan tài.

Thấy mọi người không chú ý tới hắn, hắn lặng lẽ giơ tay lên, dùng sức hít mũi một cái.

Hiển nhiên là Trì Thời vừa mới bắt đầu tiến hành tra hỏi, “Người giấy này, còn có mấy cái ở thôn Đông Sơn đều là do ngươi làm? Sao trong thành Hữu Hải, quả nhiên là ngọa hổ tàng long. Ngươi làm cho ta năm mươi con, kiểu chết như thế này, đợi ta sửa lại, ngươi làm theo là được.”

Ông lão tê dại da đầu, ông muốn hỏi nhưng không dám hỏi, Trì Thời một người sống sờ sờ, cần nhiều người giấy như vậy làm gì?

“Tiểu nhân không biết phạm lỗi gì, mà phải khiến Cửu gia tới hỏi tội.”

Trì Thời ngước mắt, “Không phải ngươi đợi ta đến sao? Biết rõ rồi còn hỏi. Người làm ruộng trong thôn Đông Sơn, có thể nghĩ ra loại chuyện dùng người giấy để thay thân thể bị hổ ăn mất sao?”

Người đưa tang ở Hữu Hải, đúng là muốn người hoá vàng mã. Nhưng đều là đốt ít nô bộc, để người mất xuống Địa Phủ, cũng có người hầu hạ, thời gian trôi qua nhẹ nhõm chút. Loại chuyện lấy người giấy thay thi thể, nàng cũng thấy lần đầu.

Người trong thôn Đông Sơn không có ý nghĩ này, như vậy đó chính là ý nghĩ của người làm người giấy.

Thân thể của ông lão run rẩy, xoay người sang chỗ khác, len lén liếc mắt nhìn Chu Tiễn một cái.

Sau đó cong cong thân thể, bước đi về phía cửa, ông nhìn xung quanh, sau đó nâng tấm ván gỗ lên, đóng cửa tiệm lại, đến tận lúc này, Chu Tiễn mới phát hiện, không phải là lão cúi mình làm bụi bặm trước mặt Trì Thời.

Mà, ông vốn là một người gù.

Vừa đóng cửa, trong phòng lập tức trở nên âm trầm, đưa mắt nhìn quanh, nơi này khắp nơi đều là quan tài người giấy, vừa âm trầm vừa kinh khủng. Người gù đi tới trước mặt tượng phán quan, quen thuộc châm đèn, sau đó chân mềm nhũn, quỳ xuống.

“Cửu gia, điện hạ, không phải lão cố ý lừa bịp, muốn giả thần giả quỷ để dọa người. Thật sự là chuyện đó có nguyên nhân, mười năm trước, con gái Mai Nương đáng thương của ta, ngay ở miếu thổ địa ngoài thành, bị người khác làm nhục.”

“Nhà chồng Mai Nương họ Đổng, sau khi con bé trở về nhà, mẹ chồng biết được việc này, giận tím mặt, đang sống sờ sờ mà tức chết. Chuyện tới mức như thế này, Đổng gia nào còn chứa được con bé? Con bé bị họ đuổi ra ngoài.”

“Lúc ta tìm thấy con bé, con bé đang mặc đồ tang, treo trên xà nhà trong miếu thổ địa. Ta là người gù, thấp hơn một chút với người bình thường, không ôm con bé xuống được, đành vội vàng gọi người gần đó.”

“Nhưng tới lúc ta trở lại, Mai Nương, đứa con gái số khổ của ta, thi thể của con bé đã biến mất không thấy.”