Ông lão gù kia nói, đôi mắt đỏ hoe.
“Không chỉ không thấy thi thể đâu cả, ngay cả tấm lụa trắng treo trên xà nhà, cũng không thấy. Mọi người đều nói Trương Đại Lai ta điên rồi, chẳng lẽ người treo cổ, còn có thể tự mình nhảy xuống sao?”
“Ta tìm xung quanh thật lâu, cũng không tìm thấy. Thế là nghĩ tới, chẳng lẽ Đổng gia lo lắng lớn chuyện, lấy thi thể về. Nhưng mà càng về sau, những chuyện quỷ dị hơn lại xảy ra.”
“Ngay lúc Đổng gia đưa tang, nâng hai cái quan tài lên. Bọn họ nói, khuê nữ Mai Nương của ta nhiễm bệnh hiểm nghèo, đột nhiên chết, trong bụng còn có một đứa bé. Mẹ chồng của nàng, coi nàng như con gái ruột, nghĩ tới chuyện một xác hai mạng, lập tức không chịu đựng nổi, cũng đi.”
Trì Thời khẽ cau mày, “Trước đây, thái độ của Đổng gia không phải như thế này, quan tài trống không, bọn họ cũng chỉ là che giấu tai mắt người đời thôi.”
Lão giả nghe xong, cầm tay áo xoa xoa nước mắt, “Lúc ấy lão hồ đồ. Người Đổng gia cũng không để ý tới ta, hạ táng quan tài ấy. Ta cho là bọn họ sợ Mai Nương tự vẫn, chuyện trong miếu thổ địa truyền ra ngoài, làm lớn chuyện mất hết mặt mũi.”
“Thế là liệm con bé, cho con gái ta chút thể diện. Từ nhỏ Mai Nương đã không có mẹ, ta ngoại trừ có thể dán người giấy, cũng không làm được gì khác. Con bé xinh xắn, có một lần thay ta đi ra phố mua thuốc màu vẽ người giấy, bị tiểu đông gia của Tiêu cục Phúc Thụy nhìn thấy.”
“Ngay sau đó đến nhà ta cầu thân. Ta nghĩ đến Đổng gia không chỉ nhà cao cửa rộng, chí ít cũng có thể bảo đảm Mai Nương cả một đời không lo cơm áo, không ngờ rằng... Ta lúc ấy cho rằng, khi còn sống con bé đã phải khổ sở, cần gì phải khiến sau khi chết, lại rơi vào miệng lưỡi thế gian.”
Trì Thời không nói gì.
Nàng có thể hiểu được suy nghĩ của Trương Đại Lai.
Miệng lưỡi con người vô cùng đáng sợ, cho dù Mai Nương đã chết, cho dù nàng ta bị người khác làm nhục, nhưng nàng ta đã thất trinh ở sơn miếu, còn khiến cho mẹ chồng tức chết, chuyện này nếu truyền ra ngoài, nàng ta sẽ bị đâm cột sống mấy chục năm.
Cha Mai Nương cho rằng Đổng gia để nàng ta nhập thổ vi an, nhưng Đổng gia đã đuổi nàng ra khỏi cửa, sao có thể trở thành người vô can?
Trong đó chắc chắn có ẩn tình.
“Chuyện này cứ như vậy trôi qua, lão mặc dù đau lòng muốn chết, nhưng người sống trên đời, vẫn phải hướng về phía trước. Nhưng ba tháng sau, thành Hữu Hải lại xảy ra một vụ án lớn.”
Trì Thời nghe vậy, đưa mắt nhìn Chu Tiễn, ra hiệu đây chính là bản án nàng đang điều tra.
“Ngươi nói tới sự việc Tôn Chiêm gϊếŧ chết Đặng tú tài ở bên Dã hồ? Việc này liên quan gì tới Mai Nương?”
Trương Đại Lai nghe thấy Trì Thời tra hỏi, có chút kích động, “Chắc chắn là có liên quan. Sau khi Mai Nương chết, trong nhà chỉ còn lại một mình ta, lúc không có người giấy cần làm, ta sẽ tới Dã hồ câu cá.”
“Ngày xảy ra vụ án, ta nhặt được một đôi ngọc thạch hình con ve trong bụi cỏ bên hồ, ngọc thiền này là mẹ Mai Nương để lại cho con bé, con bé vẫn luôn đeo ở bên hông, chưa từng tháo ra.”
“Ngày con bé treo cổ tự vẫn, ngọc thiền vẫn còn. Hôm đó sau khi ta không thấy thi thể con bé, cẩn thận tìm, lúc ấy miếu thổ địa có hương hỏa, mặt đất vô cùng sạch sẽ, nếu như ngọc thiền rơi xuống, làm sao ta lại không nhìn thấy chứ.”
“Nhưng nếu là người Đổng gia hạ táng con bé, sao ngọc thiền này lại đột nhiên xuất hiện? Tôn tú tài và Đặng tú tài đều là người có thể diện, có thể đào mộ người khác hay sao? Lúc ấy ta đã cảm thấy kỳ lạ.”
“Sau đó lặng lẽ đi Đổng gia tìm người nghe ngóng, lúc ấy lão ma ma hầu hạ Mai Nương nói, đột nhiên người Đổng gia nhận được một phong thư, sau đó vô cùng hoảng loạn sai người đi mua quan tài, bên trong trống rỗng, bọn họ ngay cả thành Hữu Hải đều chưa từng đi ra.”
“Lại càng không cần phải nói, nhân lúc ta không có mặt, liệm Mai Nương.”
Trương lão nói, ôm lấy đầu mình, “Vậy Mai Nương của ta đâu rồi? Một người đang yên đang lành, sao lại không thấy? Là ai đã mang con bé đi? Bây giờ con bé đang ở đâu? Nơi Đặng tú tài chết, sao lại xuất hiện ngọc thiền của Mai Nương?”
Chu Tiễn nghe, nhíu mày, mặc dù hắn không biết vì sao Trì Thời lại muốn tra lại bản án Tôn tú tài gϊếŧ chết Đặng tú tài, nhưng chuyện của Trương gia, hắn nghe rõ ràng.
“Năm đó sao ngươi không báo quan? Không tìm thấy thi thể Trương Mai, ngươi lại nhặt được ngọc thiền ở hiện trường thảm án. Đó là án gϊếŧ người, hai vụ án liên quan tới nhau, Huyện lệnh chắc chắn phải lùng bắt toàn thành.”
Trương lão khẽ gật đầu, lại uể oải lắc đầu, “Ta cũng tìm Vương bộ đầu khi đó nói. Vương bộ đầu nói, bọn họ nhiều bộ khoái như vậy, lật từng bụi cỏ ra mấy lần, cũng không nhìn thấy ngọc thiền, sao ta lại tìm được?”
“Không ai có thể làm chứng là ta nhặt ngọc thiền ở hiện trường, nếu là người không liên quan, thì cũng thôi đi, nhưng lại là ngọc thiền của con gái ta. Nhưng hắn vẫn mang theo ta đi tới Đổng gia, mở quan tài của Mai Nương.”
Chu Tiễn và Trì Thời liếc mắt nhìn nhau một cái, kinh ngạc nói, “Trong quan tài có người?”
“Đúng vậy, bên trong quan tài đúng là có người. Người Đổng gia nói ta bị điên, Mai Nương thực sự là bệnh chết, không hề có chuyện chịu nhục ở miếu thổ địa rồi treo cổ tự vẫn. Là ta không chịu được sự thật con gái duy nhất qua đời, suy diễn ảo tưởng ra mà thôi.”
“Còn nói Mai Nương không có em bé, sau khi con bé chết, Đổng gia đã sớm trả lại đồ cưới. Ngọc thiền kia đương nhiên là ở trong đó, ta mang đi báo quan, đúng là đang gây chuyện.”
“Đã từng có lúc, ta cũng cho rằng bản thân mình điên rồi, tất cả đều là do ta tưởng tượng ra. Thế nhưng ta không thể lừa gạt mình, cảnh tượng Mai Nương khóc lóc chạy đến tìm ta, cả một đời ta cũng không thể quên, sao ta lại bị điên được chứ?”
“Hài cốt trong quan tài, không phải là Mai Nương nhà ta. Con bé khung xương nhỏ nhắn, giống mẹ con bé, cánh tay kia, chỉ gầy nhỏ như ly rượu. Vóc người cũng không cao.”
“Thế nhưng không có ai tin lời ta nói. Vương bộ đầu đưa ngọc thiền lại cho ta, lại nói với ta, Mai Nương treo cổ tự tử, cho dù đại nhân thụ lí vụ án này, kết quả tốt nhất, cũng chỉ là tra được hái hoa tặc là ai.”
“Thế nhưng chuyện đã trôi qua hơn mấy tháng, Mai Nương đã thành một đống xương trắng, người ta liều chết không nhận, thì có thể làm được gì? Vả lại, chuyện bị hãʍ Ꮒϊếp ở sơn miếu có phải là sự thật hay không, cũng không có ai có thể chứng minh được.”
“Dù sao Mai Nương đã chết, người Đổng gia không chịu thừa nhận chuyện này.”
Trì Thời nghe, lắc đầu, “Ông nói không đúng, rất có khả năng, Mai Nương cũng không phải là treo cổ tự tử, mà là bị người khác gϊếŧ chết.”
Trương lão giật mình, chợt ngẩng đầu lên, “Cửu gia, ngài nói cái gì?”
Trì Thời ngẩng đầu lên, nhìn cây xà trong nhà, “Ông đã từng tới miếu thổ địa treo người nộm, nơi đó xà ngang rất cao, ông treo lên như thế nào?”
Mặt Trương lão lập tức trắng bệch, “Bắc thang. Cửu gia ngài nói là...”
Trì Thời khẽ gật đầu, “Mai Nương vóc người thấp bé, lại là phụ nữ. Lúc ông tới, bên chân Mai Nương có cái ghế nào không?”
“Không có... Không có...” Trương lão nói, khóc rống lên, ông đột nhiên tát mình một cái, “Là ta nghĩ sai rồi! Lúc ấy ta xông vào, nhìn thấy Mai Nương treo trên xà nhà, ta muốn ôm con bé xuống, lại với không tới.”
“Nếu có ghế, sao ta lại không với tới chứ? Ta sốt ruột cuống cuồng, lập tức đi gọi người... Không chừng, không chừng hung thủ gϊếŧ chết Mai Nương, lúc ấy đang trốn ở bên trong miếu! Ta ta ta...”
“Thế nhưng, con gái ta suốt ngày ở trong nhà, là ai nhẫn tâm muốn gϊếŧ chết con bé?”