Thân thể Trì lục nương chấn động, môi suýt chút nữa bị nàng cắn chảy máu, viền mắt nàng đỏ lên: “Đệ cũng giống như Trì Miện, không dám lật lại vụ án người trong nhà đã phán sao? Cũng sợ phụ thân ta đậu tiến sĩ, bây giờ là quan?”
“Thì ra run cầm cập là như vậy, cũng không phải là rất lợi hại, kim trâm vẫn trên đầu, cũng không đung đưa.” Trì Thời nói, nhấc chân đi vào chính phòng.
Trì lục nương giương mắt nhìn, giữa phòng đặt một bàn gỗ cũ, thoạt nhìn cực kỳ giống bàn mổ. Mặc dù bên trên lau đến phát sáng, nhưng nàng vẫn cảm thấy, mùi máu tanh có rửa thế nào cũng không hết, đập vào mặt, tính toán xâm nhập vào trong xương cốt nàng.
Cây hòe già tựa như chặn lại tất cả ánh sáng trong phòng, ở một góc của gian phòng, có một chậu than lửa, lập lòe sáng lên.
Đây là căn phòng Trì Thời dùng để khám nghiệm tử thi, nó giống như một quái vật sẽ cắn nuốt người, giống như là Trì Thời vậy.
Sắc mặt Trì lục nương tái mét, nàng cắn răng, giẫm chân, xông vào trong.
Ép buộc bản thân không nhìn hai bên, xông thẳng về phía Trì Thời.
Người đó ngồi bên lửa, lẳng lặng sưởi ấm, thấy nàng tiến vào, nhìn chậu than, Trì lục nương lập tức xoay người, cầm lấy cặp gắp than vụng về thêm than, đợi nàng phục hồi lại tinh thần, phát hiện bản thân đã phồng miệng, đang thổi lửa cho Trì Thời.
Khuôn mặt Trì lục nương đỏ lên, đây đều là chuyện chỉ tì nữ mới làm.
Nàng vèo một cái đứng lên, nói: “Cửu... cửu đệ, trước đó là Lục tỷ tỷ nhất thời nóng lòng, nói sai rồi. Trước đó khi Trì Miện làm ngỗ tác Hữu Hải, ta đã từng cầu hắn.”
“Nhưng hắn không có gan đó, không đồng ý lo chuyện này. Ta biết, nếu như lật lại bản án, không chỉ là phụ thân ta gặp phiền phức, ngay cả tổ phụ, đều bị giáng tội.”
Trì lục nương nói, ôm ngực, nước mắt tí tách chảy xuống: “Nhưng, Cửu đệ, lương tâm của ta không chịu được! Ta và Tôn Hạo Nhiên đã định hôn sự từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt.”
“Hắn đầy bụng kinh luân, nếu như có thể tham gia khoa cử, nhất định có thể đề tên bảng vàng. Thế nhưng bởi vì phụ thân hắn là hung thủ gϊếŧ người, cả đời này hắn không thể vượt xa mọi người.”
Quy củ khoa cử của Đại Lương rất nhiều, con cái của người tội ác tày trời, ngay cả tư cách vào làm quan đều không có.
“Trong đêm đó, phụ thân trở về từ huyện nha, chính tai ta nghe thấy người nói với mẫu thân, nói rằng điểm đáng ngờ của vụ án đó rất nhiều, nhưng không đủ để chứng minh hung thủ là Tôn bá phụ.”
“Nhưng sau này thẩm vấn trên công đường, phụ thân lại sửa miệng, nói chứng cứ rành rành!”
Vụ án Trì lục nương nói này, Trì Thời đã từng nhìn qua ở trong tài kiệu án kiện của huyện nha Hữu Hải.
Vụ án nói ra rất đơn giản, Trì gia và Tôn gia, chính là thế giao. Phụ thân của Trì lục nương, cũng chính là Nhị bá phụ Trì Đình của Trì Thời, và phụ thân Tôn Chiêm của Tôn Hạo Nhiên chính là cùng tuổi, có chút thân thiết, người hai nhà sớm đã định hôn sự cho con cái.
Ngày vụ án xảy ra, Trì Đình và Tôn Chiêm, còn có người chết Đặng Quắc, và một nhóm người khác, uống rượu ở Túy Hoa lâu, uống thẳng đến giờ Tý, mọi người mới say khướt quay về.
Trên bàn rượu, Tôn Chiêm và Đặng Quắc bởi vì vài chuyện cũ mà xảy ra tranh chấp, vung tay đánh nhau, rất nhiều người đều trông thấy.
Sáng hôm sau cùng nhau đến, có người phát hiện thi thể của Đặng Quắc trong Dã hồ gần Túy Hoa lâu.
Bổ khoái đi đến kiểm tra xem xét, phát hiện hắn ta bị người khoét mắt, phần bụng bị người đâm thủng, có lẽ chính là vết thương chí mạng.
Ngỗ tác Trì Đình nhận định hung thủ là Tôn Chiêm, là vì trên cánh tay trái của thi thể, xuất hiện dấu tay dạng nắm rõ dàng, mà vết thương ở bên phần bụng bên phải. Do đó Trì Đình suy đoán, hung thủ là người quen biết với người chết Đặng Quắc.
Người đó là người thuận tay trái, tay phải tóm lấy cánh tay của Tôn Chiêm, tay trái cầm chủy thủ, nhân lúc hai người nói chuyện, gϊếŧ hại hắn ta. Mà Tôn Chiêm vừa vặn là người thuận tay trái, vả lại dấu tay hiện ra trên cánh tay cũng ăn khớp.
Ngoài những cái này ra, còn có một vài chứng cứ khác.
Ví như ở hiện trường gϊếŧ người, bổ khoái tìm được ngọc bội Tôn Chiêm thường đeo ở bên hông; lại ví như người điểm canh trông thấy, Tôn Chiêm rất muộn mới về nhà, hắn ta có đầy đủ thời gian gϊếŧ người.
Tôn Chiêm nhận tội, nói là sau khi uống rượu nhất thời phẫn nộ, lỡ tay gϊếŧ chết Đặng Quắc, vụ án được kết án rất nhanh.
Vụ án này đã trôi qua mười năm rồi, có rất nhiều thứ đều đã bị mất. Giấy chi chép lại vụ án, đã ố vàng rất nhiều, giống như chạm vào một cái, sẽ biến thành tro.
Chuyện liên quan đến tình tiết vụ án, từ trước đến nay Trì Thời ghi nhớ rất rõ ràng, đặc biệt là vụ án này, mãi cho đến cuối cùng, cũng không tìm được con mắt của người chết.
“Có câu Lục tỷ tỷ nói không đúng, Tôn Hạo Nhiên cũng không phải là có một bụng tài học, khi hắn ta đến nhà kết thân, còn viết sai chữ.” Trì Thời nhàn nhạt nói, chuyện tình cảm, quả nhiên không phải là thứ tốt lành gì, làm cho người ta trở nên giống như người mù trợn mắt vậy.
“Tỷ tỷ cũng không phải là quan khảo thí, sao có thể bảo đảm Tôn Hạo Nhiên sẽ đề tên bảng vàng?”
Nàng nói xong, cầm lấy cặp gắp than khác, bới than lửa ra một chút, nhất thời lửa cháy nỏ lên.
“Lại càng không cần phải dùng phép khích tướng với đệ, đệ cũng chỉ là một ngỗ tác, truyền đạt lại lời của người chết, về phần hắn ta muốn quan viên nào chết đi, hay là muốn tên ăn mày đến mạng, không có liên quan gì tới đệ. Trong lòng đệ tự có pháp tắc, không sợ hãi.”
“Có phải trong lòng tỷ tỷ có chính nghĩa, mới đến tìm đệ lật lại án cũ, đệ cũng không quan tâm chút nào. Chỉ đáng tiếc, mặc dù đệ là ngỗ tác của Hữu Hải, cũng không có đạo lí vì một câu nói thuận miệng của tỷ, mà lại đi đào người đã nhập thổ vi an ra.”
“Vạch ra vết sẹo đã lành của người Đặng gia, để bọn họ lại chảy máu lần nữa.”
Vụ án gϊếŧ người kiểu này, đều là báo cáo lên từng bậc, trong Đại Lý Tự có giữ lại tài liệu. Nhưng nếu như ai cũng có thể tùy tiện lật lại bản án, chẳng phải là loạn rồi sao? Trì lục nương nói lời thề son sắt, nhưng mười năm trước, nàng mới bao nhiêu tuổi?
Cho dù nàng nghe được. Máu ứ đọng trên người thi thể còn có vết thương, cũng không phải là sau khi vừa chết đã lập tức hiện ra. Năm đó Trì Đình nói như vậy, chưa hẳn không phải ngày đầu tiên không có phát hiện gì, đến ngày thứ ba, mới phát hiện chứng cứ mang tính then chốt.
“Nếu như tỷ muốn lật lại bản án, phải có chứng cứ mới, chứng minh vụ án năm đó quả thực có vấn đề. Để cho người Tôn gia đi đánh trống kêu oan, lật lại bản án cũ. Hoặc là, lấy được ấn Thanh Bạch của Sở vương, phúc thẩm án cũ mọi lúc mọi nơi.”
Trì lục nương nghe vậy, mất mát cúi đầu: “Không nói đến Sở vương ở phía xa kinh sư, cho dù hắn đến Hữu Hải, ta là một nữ tử khuê phòng yếu đuối, làm sao có thể cầu đến được trước mắt hắn.”
Nàng nói, thở dài một hơi thật dài, cười tự giễu.
“Đệ nói không sai. Quả thực ta có tâm tư. Ta tâm duyệt Hạo Nhiên, không có gì để nói. Lần đầu gặp hắn, hắn đến nhà chúng ta học bài, ngồi bên cạnh Ngũ ca ca, đọc xuất sư biểu. Đôi mắt hắn lấp lánh.”
“Ngồi thẳng người. Khi đó ta còn đang nghĩ, Hạo Nhiên Hạo Nhiên, phụ thân hắn nhất định muốn hắn làm một chính nhân quân tử, ngay thẳng cương trực.”
“Nhưng, hắn đã rất lâu rồi đều chưa từng đứng thẳng.”