Nhất Phẩm Nữ Ngỗ Tác

Chương 10

Diêu thị nói như vậy, không phải không có lí do.

Tiêu thị chính là quý nữ xuất thân Hầu phủ, tự cho là cao quý. Ngỗ tác dù có thân thuộc với vua như nào đi chăng nữa, vậy cũng là hạng thấp hèn giao tiếp với thi thể, không phẩm cấp không đẳng cấp, đâu có thể diện được bằng thi cử ra làm quan?

Là sau khi bà sinh trưởng tử và đứa con thứ ba, bắt chúng đọc sách. Đến phụ thân Trì Thời là Trì Chúc, mới để ông kế nghiệp cha, làm ngỗ tác.

Trì lão thái gia Trì Vinh, có một thê ba thϊếp. Trong ba thϊếp thất kia, Trương di nương là nữ tử tú tài, là thanh mai trúc mã với Trì Vinh thì không nói, còn đọc rất nhiều sách, là một người có tài nghệ, được Trì lão thái gia yêu thích nhất, sinh ra thứ tử Trì Đình.

Bây giờ Trì lão thái gia làm ngỗ tác dưới trướng Tri Châu Vĩnh Châu, lưu lại lão thái thái Tiêu thị trấn thủ Hữu Hải, lại đưa Trương di nương theo bên người, tế nhị trong chuyện này, có thể thấy được một chút.

Ngoài ra hai lão di nương, một người họ Liễu, trước kia là ca cơ rất có danh tiếng, sinh ra thứ nữ Trì Yến, đã sớm gả cho gia đình giàu có ở Vĩnh Châu.

Một người khác họ Tào, là nha hoàn hồi môn của Trì lão phu nhân Tiêu thị, sinh ra đứa con thứ tư của Trì gia Trì Hải.

Trước kia hai lão di nương đều ngồi trong phòng của lão thái thái nói chuyện, chỉ là Trì Thời nữ giả nam trang, ngày thường đi lại ở tiền viện, rất ít chào hỏi bọn họ.

“Con của ta, trái lại lần này nương lại vui mừng, bây giờ con là một tiểu lang quân. Nếu không, rơi vào trong hậu trạch, tranh đấu tới chết đi sống lại thì như thế nào? Còn không phải là vô ích lãng phí thời gian.”

Diêu thị nói, cầm vải khô, bóc vỏ, lấy cùi bên trong đưa cho Trì Thời: “Nương bảo con hỏi Lục Cẩm, Lục Cẩm nói thế nào?”

Trì Thời lắc đầu.

Diêu thị híp mắt: “Nhân phẩm Lục Cẩm quý trọng, lại là con vợ cả Lục thị Vĩnh Châu, mặc dù hắn không giỏi văn chương, nhưng mà lấy chồng chủ yếu là xem nhân phẩm. Hắn không cha không mẹ, cũng không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, như ta thấy là một con rể quý hiếm có.”

“Nhìn đôi giày trên chân con xem.” Diêu thị nói, chỉ giày mới trên chân Trì Thời: “Con cho là Thường Nương làm sao lanh lợi như vậy, còn không phải là trông thấy Ánh Cúc được một mối hôn sự không tệ, cầu đến tận cửa.”

Diêu thị xuất thân từ phú thương Vĩnh Châu, tiền muôn bạc vạn, trong kịch nói cũng đều không phải là khoác lác. Sau khi bà gả vào Trì gia, sinh ra hai hài tử, trưởng tử Trì Anh và Trì Thời, ngũ phòng không có thứ tử, chỉ có ba cô nương thứ xuất.

Trì Ánh Cúc chính là người lớn tuổi nhất kia, vào mùa xuân năm nay, Diêu thị làm mối một mối hôn sự cho nàng, là đồng môn của Trì Anh, đỗ khoa cử, mấy ngày trước đã xuất giá rồi.

“Ta định giới thiệu Lục Cẩm cho nàng, nương các nàng thì tốt rồi, coi thường một bổ đầu. Cũng không cầm gương soi lại mình xem, là những con mèo chiêu tài, hay cá may mắn mà phụ thân con nuôi chắc?”

“Đây không phải là cầu đến tận cửa lão thái thái rồi sao, ngược lại lão thái thái làm mối một người phú quý, lại gả cho người ta làm vợ kế. Phu nhân trước đó đã sinh được hai nam một nữ, con đều đã lớn mười một tuổi rồi.”

“Thường Nương mới bao nhiêu tuổi? Đúng là tạo nghiệt. Đang nói đến chuyện này, thì con đi vào. Ta làm mối cho Thường Nương đã mấy ngày rồi, trước đó lão thái thái vẫn chưa từng nhắc đến. Cũng chính là người cô mẫu con đến rồi, chuyện này liền có rồi.”

Trì Thời không lên tiếng trả lời.

Diêu thị cũng không để bụng, năm ngoái đại nhi tử Trì Anh trúng cử nhân, giờ đây đang học trong thư viện của phủ thành Vĩnh Châu, trong viện này cũng chỉ có Trì Thời nghe bà nói chuyện.

“Được rồi, nương không quấy rầy con nữa, hôm khác gọi Lục Cẩm đến nhà dùng cơm. Hắn giúp con rất nhiều, mặc dù hôn sự không thành, vậy cũng phải qua lại nhiều chút mới phải. Nếu như hôm nay phải đi nha môn, cũng cầm luôn quả này đi, cho Lục Cẩm ăn.”

Trì Thời ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi.”

Diêu thị xả ra toàn bộ, trong lòng dễ chịu không ít, vung khăn, hùng hùng hổ hổ ra cửa.

Đào ma ma đang chờ ở cửa, thấy bà đi ra, vội vàng tới đỡ: “Hôm qua mới mưa xong, đất vẫn chưa khô, phu nhân đi chậm chút.”

Diêu thị thở dài, lại lắc đầu: “Mỗi lần gặp chuyện, ta đều đến nói với nó. Không nói muốn nó thật lợi hại, ít nhất cũng không bị người ta hãm hại, chính là không biết, Thời nhi có thể nghe vào mấy phần.”

“Phu nhân khuyên giải một chút, công tử không phải không thể, chỉ là không muốn mà thôi. Công tử thông minh như vậy, án gì mà không phá được, nếu như có tâm để ý, tranh đấu trong nội trạch, trong mắt công tử, giống như trẻ con chơi đồ hàng mà thôi.”

Đào ma ma nói, lại nói thầm trong lòng.

Cũng chỉ có phu nhân cảm thấy Trì Thời là cừu non nhỏ, người ngoài thấy hắn, lông cừu đều muốn run rẩy. Nhìn lão thái thái thì biết.

Đợi Diêu thị đi khuất, Trì Thời mới mở lòng bàn tay mình ra, bên trong thả một tờ giấy nhỏ.

Nàng đứng lên, giũ bụi trên áo choàng, nhìn giày mới trên chân mình, tức thì đổi một đôi khác, đi về phía Đông viện.

Trì gia là ngỗ tác thế gia, ngỗ tác không động thủ, vậy thì không thể có tiến bộ, vì vậy phía đông của tiền viện, đặc biệt phân ra một mảnh lớn, trở thành nơi huấn luyện người Trì gia khám nghiệm tử thi.

Trì Thời đứng thứ chín, là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, giờ đây phụ thân và các ca ca từng người đều đã đến nha môn các nơi nhậm chức, người còn sử dụng Đông viện này, chỉ có nàng.

Một góc của Đông viện, mọc một cây hòe già không biết đã bao nhiêu năm tuổi, che khuất bầu trời, làm cho chốn này trở nên hết sức u ám.

“Lục tỷ tỷ cố ý nhét tờ giấy cho đệ, tìm đệ có chuyện gì?” Trì Thời vừa mở miệng, cô nương mặc quần áo màu xanh dưới cây hòe kia bị dọa nhảy dựng lên, cắn môi quay đầu lại.

Nàng nhìn về phía sau Trì Thời, thấy không ai theo tới, mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỗ này quả là cấm địa của Trì phủ, không có mấy ai bằng lòng tới, trừ phi có chuyện quan trọng, nàng là nghìn vạn không muốn đến đây dính phải quỷ khí.

“Cửu đệ, mặc dù nhị phòng chúng ta vẫn luôn không hòa thuận với ngũ phòng của đệ, nhưng ngày lễ ngày tết, Lục tỷ tỷ đều không thiếu quần áo giày dép của đệ. Không nói có bao nhiêu tình nghĩa huynh muội, nhưng ít nhất.... ít nhất cũng là thân thiện.”

“Đệ biết đấy, mùng sáu tháng sau ta phải xuất giá. Nhưng trong lòng ta có một khúc mắc, nếu như không vượt qua được, ta không có cách nào gả đi được. Lục tỷ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đệ có thể giúp ta chuyện này.”

“Ta biết đệ rất muốn cửa hàng ở phố Trường Dương kia, bất kể chuyện này thành hay không, cửa hàng son phấn đó của ta, đều là của đệ. Về sau, cả phố Trường Dương, đều là của đệ rồi.”

Ánh mắt Trì Thời sáng lên, lập tức hớn hở.

Nàng mua cửa hàng, chính là thích mua từng phố từng phố, phố Trường Dương có một con cá lọt lưới, khiến nàng thường cồn cào ruột gan. Mỗi lần đi qua, đều hết sức không vui.

“Chuyện gì?”

Trì lục nương thấy hắn mở miệng hỏi, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới giật mình, nói chuyện với Trì Thời một lúc, trên lưng nàng sợ đến toát một thân mồ hôi lạnh.

“Mười năm trước, Đặng gia huyện Hữu Hải, xảy ra một vụ án chấn động một thời. Tài liệu của vụ án đó, bây giờ để ở trong phủ nha huyện Hữu Hải, bị người niêm phong.”

Trì lục nương nói, cắn môi, giống như đã quyết định quyết tâm nào đó, nói: “Ta muốn đệ điều tra lại vụ án này một lần nữa, chứng minh vụ án này đã kết án sai rồi.”

Trì Thời có hứng thú: “Nếu như đệ không nhớ sai, ngỗ tác phụ trách vụ án đó, là phụ thân của tỷ.”