Ngày hôm qua vừa có mưa vừa có tuyết rơi, sáng sớm hôm nay, bầu trời Hữu Hải đã trong xanh rồi.
Chu Tiễn ngồi bên cửa sổ, đặt tay lên trên đàn, nhẹ nhàng gảy một âm.
“Vị trí này thế nào, ánh sáng có thể vừa vặn rơi trên mặt ta?”
Thường Khang vò đầu: “Công tử, chỉ là ngỗ tác, lại không phải là gặp mặt tiểu nương tử....”
Chu Tiễn khẽ hừ một tiếng, mở miệng chuẩn bị nói, lại nghe thấy tiếng bước chân, lập tức mỉm cười bắt đầu gảy đàn, một khúc cao sơn lưu thủy kiếm tri âm.
Khóe miệng Thường Khang giựt giựt, nghe tiếng gõ ở bên tai, mở cửa ra, hắn ta kinh ngạc nhìn người đến: “Trì ngỗ tác, sáng sớm đến thăm, tìm công tử nhà ta có chuyện gì? Công tử đang gảy đàn, xin chờ một chút, ta vào bẩm báo với công tử một tiếng.”
Trì Thời gật đầu, gian phòng tổng cộng cũng chỉ có chừng này, chỉ cần tai không điếc, đều có thể nghe được tiếng gõ cửa, còn cần thông báo?
Nàng nghĩ, cúi đầu nhìn thùng gỗ nhỏ cầm trong tay mình, như có điều suy nghĩ.
“Công tử, Trì ngỗ tác cầu kiến.” Thường Khang nói, hành lễ với Chu Tiễn, cung kính đứng ở bên cạnh.
Tiếng đàn vẫn chưa dừng lại, Chu Tiễn khẽ hất mặt lên: “Cho hắn vào đi....”
Thường Khang chắp tay, quay người đi đến cửa mời Trì Thời, lại thấy nàng đã sớm nghênh ngang đi vào: “Tai ta rất tốt, có thể nghe thấy.”
Tay Chu Tiễn run lên, suýt nữa gảy sai một âm.
“Ồ, thì ra bức tranh này là ngươi mua.” Trì Thời giơ tay chỉ bức tranh đang treo trên tường, hiếm thấy lộ ra vài phần biểu cảm.
Chu Tiễn cười càng tươi, hắn đứng lên: “Thì ra Trì ngỗ tác còn có thể xem hiểu tranh, Chu mỗ còn cho rằng, Trì ngỗ tác chỉ có thể xem hiểu thi thể chứ!”
Trì Thời thu ánh mắt về, lắc đầu: “Xem không hiểu. Có điều, bức tranh này ta từng thấy, là năm ta bảy tuổi, nương ta lấy được, treo ở trong cửa hàng, mãi không bán được. Hôm qua bà còn vui mừng mở hũ rượu nếp, nói là có một người qua đường coi tiền như rác, mua với giá cao.”
Chu Tiễn hít sâu một hơi, hắn không tức giận, hắn không tức giận!
Hôm nay Trì Thời đến xin lỗi hắn, chỉ cần điểm này, hắn đã cao hơn một đầu.
Bức tranh này quả thực hắn mua với giá cao một chút, nhưng đồ ở trong khắp huyện thành Hữu Hải, đều được hắn xem hết rồi, cũng chỉ có bức tranh này, miễn cưỡng lọt được vào mắt hắn. Nhà trọ ở Hữu Hải thô sơ, hắn cũng không thể mất mặt trước Trì Thời được.
“Cũng không phải ta mua, có lẽ là chủ nhân của nhà trọ ánh mắt tốt...”
Trì Thời nhíu mày, nghi ngờ nhìn Chu Tiễn: “Nương ta sao phải mua tranh từ trong cửa hàng của mình, sau đó treo trong nhà trọ của mình chứ?”
Chu Tiễn cứng người.
Tuyệt lắm! Trì Thời là nhà giàu mới nổi hả! Hữu Hải này không có người có tiền thứ hai buôn bán nữa không vậy?
Hắn nghĩ vậy, đổi đề tài câu chuyện, cười nói: “Trì ngỗ tác sáng sớm ngày ra đến tìm ta, có chuyện quan trọng gì không?”
Trì Thời bị hắn nhắc nhở như vậy, nhớ ra, đưa cho hắn cái thùng gỗ nhỏ kia: “Lục Cẩm nói, mặc dù ngươi chặn đường đi chiếc đinh của ta. Nhưng rốt cuộc cây đinh hung ác, mông ngươi quá yếu, đã bị thương. Coi như là ta không đúng.”
“Về tình về lý, ta nên đưa thuốc trị thương cho ngươi mới đúng. Người tập võ chúng ta hay té ngã bị thương, thuốc trị thương thì không thiếu. Ta bèn chuẩn bị cho ngươi thuốc khác.”
Trong lòng Chu Tiễn lập tức thoải mái mấy phần, mặc dù Trì Thời nói chuyện quái gở, nhưng rốt cuộc hắn cũng xin lỗi rồi.
Hắn ngẩng cao đầu, nhận lấy thùng gỗ nhỏ trong tay Trì Thời, cười nói: “Một chút vết thương nhỏ, không đáng nhắc đến, sao có thể trách Trì ngỗ tác? Là Chu mỗ lỗ mãng.”
Trì Thời nghiêm túc gật đầu, chỉ thùng gỗ nhỏ kia: “Đây là một phương thuốc dân gian, khá đúng bệnh với ngươi. Trước đầy trong nhà ngoại tổ ta, có một bà tử giống như ngươi vậy, miệng có hơi không khép lại được.”
“Rõ ràng không muốn cười, cũng phải cười không ngừng, vô cùng đáng thương. Thùng này là lươn tươi, buổi sáng hôm nay mới đi chợ phiên mua, rất tươi. Sau khi ngươi mổ, bôi máu đó lên trên mặt mình.”
“Rất nhanh sẽ khỏi. Đến lúc đó, dù bị đinh đâm vào mông, ngươi cũng không cần cười nữa.”
Lươn trong thùng như là nghe hiểu lời Trì Thời nói, từng con từng con quẫy lên, đập vào thùng nước vang lên tiếng bì bạch.
“Ha ha!” Thường Khang đứng ở cửa, không nhịn được cười ra tiếng.
Hắn ta vừa cười xong, lập tức che miệng mình lại.
Xong đời, sau khi đến Hữu Hải, hắn ta đã to gan lớn mật chê cười công tử nhà mình hẳn hai lần rồi!
Đừng thấy công tử nhà hắn là quân tử dịu dàng nổi danh ở kinh sư, nhưng sau lưng, lại rất là ghi thù!
Trì Thời đồng tình vỗ vỗ vai Chu Tiễn đã hóa đá: “Thịt lươn còn có thể xào ăn, Hữu Hải khắp nơi đều có tía tô. Ta thấy bệnh này của ngươi nghiêm trọng, mua đầy một thùng, không cần lo lắng máu ít nữa.”
Nàng nói, chắp tay: “Chuyện đã xong rồi, Trì Thời xin phép đi trước.”
Nàng nói xong, cũng không đợi Chu Tiễn nói chuyện, nghênh ngang đi đến cửa, nhìn thấy Thường Khang đứng ở cửa, còn lễ độ gật đầu.
Đợi hắn xuống lầu rồi, lúc này Chu Tiễn mới phục hồi tinh thần lại, hắn xiết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trì Thời! Ngày hôm qua ta không nên mềm lòng, nên trùm bao tải, đánh hắn một trận tơi bời, mới có thể giải hận!”
Thường Khang bên cạnh, gian nan nhịn cười: “Công tử, Ma Cô đã chết rồi, Hữu Hải này không có gì đáng để nán lại nữa, không bằng chúng ta khởi hành sớm chút. Đỡ phải đến mất công giống như ở đây.”
Chu Tiễn cúi đầu, nhìn thùng gỗ trong tay, trầm mặc rất lâu.
Mãi đến Thường Khang rụt rè, hắn mới ngẩng đầu lên, lại trở lại bộ dáng dịu dàng mỉm cười thường ngày: “Mà thôi, ta so đo với một ngỗ tác nho nhỏ của Vĩnh Châu làm gì.”
“Đi thôi, chính sự quan trọng hơn.”
...
Trì Thời xuống lầu, nhìn Lục Cẩm đang nói chuyện với người ta ở cửa nhà trọ: “Lễ vật đã đưa rồi, Chu Tiễn rất vui, có lẽ sẽ không ghi hận ta. Hôm nay ta muốn tiễn Trì Miện, hắn không đi Linh Lăng, phải đi Nhạc Châu.”
Lục Cẩm có hơi ngạc nhiên.
Trì gia chính là ngỗ tác thế gia, “Trì ngỗ tác” gần như bao trọn công việc ngỗ tác của Vĩnh Châu và châu huyện lân cận. Nhạc Châu cũng không phải không có người đi, chỉ là hôm qua, Trì Miện vẫn còn nói phải đi Linh Lăng.
“Sao lại đi Nhạc Châu?”
“Bị người khác đoạt. À, nương ta bảo ta hỏi ngươi, cảm thấy Thường tỷ tỷ của ta thế nào?”
Trì Thường đã đến tuổi làm mai, Diêu thị là đích mẫu, đang giúp nàng để ý người ta, bên người có ai nhân phẩm quý giá, đều hận không thể thăm dò một chút.
Lục Cẩm lắc đầu: “A Thời, ngươi biết ta mà, ta không có tâm tư này.”
Trì Thời cũng không miễn cưỡng “ồ” một tiếng, cùng với Lục Cẩm đi về Trì gia.
Trên con đường này, đều là các hương thân chào hỏi bọn họ: “Cửu gia, Lục bổ khoái..... Cửu gia, Lục bổ khoái.”
Trạch viện Trì gia không nhỏ, trước cổng lớn uy vũ, treo một bức hoành, trên đó viết bốn chữ lớn “Nhất Phẩm Ngỗ Tác”, mỗi một người qua đường trông thấy, đều không nhịn được phải liếc mắt nhìn, thổn thức một chút về vinh quang của tổ tiên Trì gia.
Đây chính là ngự bút thân thư, vinh hiển độc nhất khắp Vĩnh Châu.
“Ta không vào nữa, nếu như huyện nha có chuyện, ta bảo người đến gọi ngươi. Ngươi hỏi thăm sức khỏe nương và phụ thân ngươi giúp ta, cứ nói Lục Cẩm hỏi thăm sức khỏe họ, ngoài ra không cần nói gì nữa.”
Trì Thời ngoan ngoãn “ồ” một tiếng, Lục Cẩm người này, giống như bà quản gia, lúc nào cũng lải nhải chuyện lớn chuyện nhỏ.
Nàng xua tay, không chút do dự bước vào cửa lớn Trì phủ.
Còn chưa đi được mấy bước, đã trông thấy một bóng đen, bỗng nhiên bổ nhào về phía nàng.