Người Lưu gia hoảng hốt, lớn lên xấu xí, chính là hung thủ?
“Trì ngỗ tác, kết luận như vậy không thỏa đáng nhỉ? Nếu như lấy dung mạo định tội, vậy trong nhà tại hạ, chẳng phải là mãi mãi sẽ không xuất hiện phạm nhân?”
Người Lưu gia chưa nói gì, Chu Tiễn đã hơi nhíu mày hỏi.
Đúng là tồn tại không biết xấu hổ! Người Lưu gia tức giận nhìn qua, lại nghe thấy Trì Thời nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai?”
Nụ cười trên mặt Chu Tiễn suýt chút nữa đã không giữ được, Trì Thời tuyệt đối là cố ý!
“Hổ ăn thịt người, sẽ không cởϊ qυầи áo con người, cho dù là Dương Ngọc Hoàn đến, cũng sẽ trực tiếp bị gặm cắn.” Trì Thời nói, quét mắt nhìn gương mặt Chu Tiễn, giơ tay lấy quần áo trong quan tài.
“Mặc dù trên bộ quần áo này toàn là vết máu, nhưng, lại không có một vết rách nào, thậm chí đều không bị làm bẩn. Lại nhìn ống tay áo trái, vết máu bắn tung tóe rõ ràng.”
“Lưu Ngọc ham đánh bạc, vào năm trước, bởi vì nợ bạc, bị người sòng bạc chặt đứt ba ngón tay phải. Lúc đó huyên náo đến người người đều biết, người trong huyện nha đến, hắn ta mới nhặt lại được cái mạng, sau này chuyển sang dùng tay trái.”
Trì Thời nói, ánh mắt sắc bén nhìn người Lưu gia: “Lưu Ngọc lại đi đánh bạc rồi?”
Sắc mặt Lưu trưởng thôn tái mét, dậm chân: “Đứa con bất hiếu này, nếu như nó thật sự bị hổ cắn chết thì tốt biết bao! Tính cờ bạc của nó không đổi, gần đây lại có người đến cửa đòi nợ.”
“Hai năm trước, trong nhà vì trả nợ cho nó, lúc đó nó thề độc, nói không bao giờ đánh bạc nữa. Nhưng không ngờ, lời nói đó lại như đánh rắm, nói mà không giữ lời. Lần này nó nợ một trăm lượng, một trăm lượng đó! Dù là bán cả nhà chúng ta, thì ta cũng không trả nổi! Bọn đòi nợ đó rất hung dữ, dọa đến nương hắn đổ bệnh, ta tức không chịu được, muốn đuổi tên nghiệt tử đó ra ngoài.”
Trì Thời lắc đầu: “Người của sòng bạc, không lấy được tiền lãi thì sẽ không đi, ngươi đưa tiền rồi?”
Dường như Lưu trưởng thôn nghĩ đến chuyện gì đó, khắp trán xuất hiện giọt mồ hôi to như hạt đậu, một lát sau, lão ta mới đấm ngực dậm chân khóc lớn lên: “Tạo nghiệt mà, tạo nghiệt mà, là ta hại hai lão ca ca mà!”
“Buổi tối hôm đó, ta đến nhà hai lão ca ca, tìm hai người bọn họ mượn mỗi người năm lượng bạc, lúc này mới đuổi đi được những con sói hám bạc đó, đều là tên nghiệt tử kia đi cùng với ta.”
....
Trì Thời nghe vậy, nhìn về phía Chu Tiễn, chuyện cho tới bây giờ, còn có gì không rõ nữa.
Lưu Ngọc thiếu nợ, mưu tính thoát thân, nhưng không có tiền, nửa bước khó đi. Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân, hai nhà Trần, Tào lộ ra tài phú, bị hắn ta nhắm vào.
Hắn ta nhân lúc Trì Thời không ở đây, báo án giả, nói Trần Sơn có hổ đả thương người. Sau đó nấp trong núi, chờ đợi thời cơ, gϊếŧ Trần lão đầu và Tào lão đầu, lấy tiền bạc trên người bọn họ, lại cởϊ qυầи áo, giả chết thoát thân.
Mặc dù con hổ kia từng được người thuần dưỡng, không ăn thịt người, nhưng rốt cuộc vẫn là dã thú, ngửi thấy mùi máu tanh, không thể không chút động lòng. Quần áo của Lưu Ngọc ở cùng một chỗ với hai người kia, thế là người đi nhặt xác bèn tự giác cho rằng Lưu Ngọc cũng cùng cảnh ngộ.
Thực ra Lưu Ngọc đó đã sớm kim thiền thoát xác rồi.
“Vậy Ma Cô thì sao? Ma Cô cũng bị Lưu Ngọc gϊếŧ sao? Tiền của Ma Cô đều giấu rất kĩ, nếu không phải là chúng ta đi lục, thì không thể biết được nàng ta giấu nhiều đồ tốt như vậy... bình thường nàng ta ngay cả trâm bạc cũng không cài.”
Người Tào gia đứng ở bên cạnh, luôn không lên tiếng đột nhiên hỏi.
Hắn ta vừa nói ra, Trần Sơn cũng không nhịn được: “Lưu Chiêu nói Lưu gia bọn họ không gϊếŧ người, nhà ta cũng không, nói như vậy, các ngươi cũng không. Vậy chắc chắn chính là Lưu Ngọc gϊếŧ người. Nói không chừng là Ma Cô lên núi, nhìn thấy hắn ta vẫn chưa đi, nấp ở đó, liền bị hắn ta gϊếŧ chết!”
Trì Thời nghe suy luận này, lắc đầu: “Hung thủ còn có một người khác. Lưu Ngọc gϊếŧ người là dùng hòn đá, lại cũng không phân thây dẫn hổ tới. Hắn ta gϊếŧ Ma Cô, không cần phải tốn nhiều sức lực như vậy.”
“Nếu như hắn ta mang rìu lên núi ngay từ đầu, vậy cần gì phải dùng hòn đá đập người?”
Rõ ràng có hai hung thủ, thủ pháp gϊếŧ người, hoàn toàn không đồng nhất.
“Thi thể Ma Cô ở đâu? Ai là người nhà của nàng?”
Trì Thời nói, ánh mắt nhìn về trong viện, xảy ra chuyện lớn như này, gần như toàn bộ người thôn Đông Sơn, đều đến đây xem náo nhiệt, Ma Cô cũng là một trong những người chết, không có đạo lý người nhà nàng ta không đến.
Nàng vừa nói xong, một nam tử trung niên trong đám người, nhấc chân chạy đi.
Chân Trì Thời nhẹ nhàng đạp đất, đinh quan tài rơi ở trên mặt đất trước đó bị nàng làm chấn động mà bay lên, một chân nàng đá lên, chiếc đinh quan tài đó như là mọc ra đôi mắt, tông cửa xông ra.
Cùng lúc đó, anh hùng đả hổ Chu Tiễn vốn dĩ đứng ở cửa, cũng giơ tay ra, chỉ thấy chân hắn nhẹ nhàng đạp đất, lấy tư thế tiên tử, bay về phía người bỏ chạy kia, đưa tay ra, đã tóm lấy bóng dáng người kia.
“A!” Chu Tiễn kêu rên một tiếng, một trận đau nhức kịch liệt từ sau lưng truyền đến, hắn cứng đờ ngay tại chỗ.
Nụ cười lúc nào cũng ở trên mặt hắn bất kể là lúc nào, nháy mắt cứng lại!
“Ha ha!” Nhất thời hộ vệ Thường Khang không nhịn được, cười ra tiếng, tức thì hết sức kinh hoàng che miệng mình lại.
Làm sao đây? Tiểu công tử thích giữ mặt mũi nhất nhà hắn, bị một ngỗ tác ở nông thôn, dùng đinh quan tài đóng vào mông!
Dáng người Chu Tiễn khá cao, một tay hắn gian nan xách người muốn bỏ chạy kia, một tay khác, cố nhịn không rút chiếc đinh quan tài sau người, hắn khó khăn xoay người, đối mặt với Trì Thời khẽ mỉm cười.
Người có thể chết, mặt không thể mất.
Trì Thời đồng tình nhìn hắn, người này, vấn đề của thần kinh cơ mặt đã đến tình trạng bệnh nan y rồi. Không thì thế gian này sao lại có người, bị đinh đóng người vào mà còn cười được chứ!
Nàng nghĩ, đi đến.
Chu Tiễn hít sâu một hơi, nếu như Trì Thời xin lỗi hắn, chắc chắn hắn phải cắn chặt răng rộng lượng nhận lấy, sau đó nửa đêm, lại trùm bao tải nàng, đánh một trận tơi bời bù lại!
Hắn cố gắng duy trì nụ cười, thì thấy Trì Thời lướt qua vai hắn, nhẹ giọng nói: “Tránh ra chút, ngươi chắn đinh của ta, còn muốn chắn đường ta sao?”
Chu Tiễn tức chết.
Ngày hôm nay hắn mới đến huyện Hữu Hải này, cũng là lần đầu gặp Trì Thời, thật sự không biết đắc tội hắn ở đâu, lúc nãy mới có kết cục như vậy! Ngoài tương khắc trời sinh, quả thực không có cách giải thích thứ hai!
Trì Thời nói, nghiêng người, đi vòng qua hắn, đứng ở trước mặt nam tử muốn bỏ chạy kia: “Ngươi là phu quân của Ma Cô? Thê tử ngươi bị người gϊếŧ chết rồi, ngươi không minh oan, chạy cái gì?”
Nàng nói, cúi đầu xuống, nhìn chân của trượng phu Ma Cô.
Hắn ta thấp hơn Chu Tiễn rất nhiều, bây giờ bị xách giữa không trung, đôi chân run như cầy sấy.
Tay Chu Tiễn thả lỏng ra, cả người đó xụi lơ trên mặt đất, hắn ta ôm chặt đầu mình, khóc lớn: “Ta không phải là cố ý muốn gϊếŧ chết Ma Cô. Trong nhà ta nghèo, không lấy nổi vợ, là nàng ta tự tìm đến, nhất quyết muốn gả cho ta.”
“Nàng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, da mịn thịt mềm, vừa nhìn chính là người gia đình giàu có ra ngoài, bằng lòng sống với ta, ta hận không thể cung phụng nàng ta. Ta không có sức lực gì, không làm ruộng nổi, cũng không có nghề nghiệp gì, hận không thể ngày đêm không nghỉ, cũng muốn nuôi nàng ta.”
“Nhưng hôm đó bọn họ đến nhà ta lục đồ, ta mới phát hiện, người vợ này lại giấu một núi vàng! Ta mệt nhọc làm việc, quả thực là một chuyện cười.”
“Sau khi người trong thôn đuổi nàng ta lên núi, ta cực kỳ tức giận, đợi người đi rồi, bèn lén đi theo, chất vấn nàng ta chuyện này. Nàng ta lại nói, nàng ta chưa từng coi ta là phu quân, mai danh ẩn tích ở Hữu Hải này, cũng là chuyện bất đắc dĩ.”
“Còn nói là muốn đi. Dưới cơn nóng giận ta lấy rìu chém chết nàng ta. Ta sai rồi....”
Chu Tiễn ở bên cạnh nghe, nhìn phát hoàn trên đầu Trì Thời, hắn cảm thấy mình không cần cái rìu lớn, hắn muốn một tát đập chết Trì Thời!