Nhất Phẩm Nữ Ngỗ Tác

Chương 5

“Ta rất uy phong à?”

Trì Thời chỉ chóp mũi mình, mặc dù gương mặt nàng vẫn không chút biểu cảm, giọng nói bình thản giống như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt, nhưng không hiểu sao, làm cho người ta nghe ra nghi ngờ.

Trần Sơn không hiểu sao liếc nhìn Chu Tiễn: “Cửu gia giản dị dễ gần.”

Trì Thời liên tục gật đầu, bày tỏ sự tán thành sâu sắc.

Chu Tiễn nghe vậy, đôi lông mày không nhịn được nhướn lên, đúng là giản dị dễ gần, vừa nãy đều đánh người vào trong vũng bùn đấy!

“Sau khi ta quay về từ Vĩnh Châu, Lục Cẩm từng có đề cập với ta. Thứ tử Lưu Ngọc của trưởng thôn Đông Sơn từng đến huyện nha Hữu Hải, nói Đông Sơn có hổ đả thương người, con hổ đó là Ma Cô nuôi. Lúc hổ còn nhỏ, Ma Cô đã từng dựa vào con hổ đó, tranh giành ruộng nương cho nhà.”

“Sau này con hổ đó ngày càng lớn lên, cần rất nhiều thức ăn, dã tính khó thuần, vào ngày xuân năm nay mới thả nó về rừng, trước đây Đông Sơn chưa từng có lời đồn hổ đả thương người.”

Vài ngày trước đó là sinh thần ngoại tổ mẫu của Trì Thời, nàng thay mẫu thân đi một chuyến đến thành Vĩnh Châu.

Bởi vì thất ca Trì Miện vỗn dĩ làm ngỗ tác ở Hữu Hải, phải điều đi Linh Lăng, nàng mới quay lại, tối qua mới về đến Hữu Hải. Nếu không, thì dựa vào một thân bản lĩnh của nàng.

Huyện lệnh cũng không đến nỗi phái người đi phủ Vĩnh Châu xin giúp đỡ trước, nàng trực tiếp ra trận, cũng có thể một quyền đánh chết hổ.

Nàng và Chu Tiễn đều vừa cao vừa gầy, đứng chung, chính là một đôi đũa rõ ràng, không có đạo lý Chu Tiễn suýt ho ra máu có thể làm anh hùng đả hổ, nàng lại không làm được.

Nàng nghĩ, trong lòng khẽ động, con hổ này còn biết xem xét thời thế hay sao, thấy nàng không ở vùng này, nên chui ra hại người?

“Trên đường đến khi nãy, tổng cộng có ba nhà đưa tang. Vị đầu tiên, là Tào lão gia; vị thứ hai là Lưu Ngọc đến báo án....” Còn nhà thứ ba, không cần nói, chính là Trần gia rồi.

“Các ngươi cho rằng phụ thân bị hổ ăn thịt, cảm thấy Ma Cô điều khiển hổ hại người, bèn oán giận nàng ta, đuổi nàng ta lên núi, muốn nàng ta gϊếŧ hổ đền mạng. Sau này vị qua đường này....”

Trì Thời nói, nhăn mày, dò hỏi nhìn về phía Chu Tiễn.

Trong lòng Chu Tiễn tự nhiên khẽ động, trên mặt lại là nụ cười như cũ: “Tại hạ Chu Tiễn.”

Hắn đã từng nói qua một lần ở trong thành, trí nhớ Trì Thời kinh người, ngay cả tên của thất phu sơn dã đều nhớ rõ ràng rành mạch, không có lý nào lại cứ không nhớ nổi tên hắn.

Hiển nhiên là cố ý làm vậy!

“Vị qua đường này đánh hổ, phải khiêng lên đi vào trong thành. Trong thôn chỉ có Lưu Chiêu có ngựa, thế là các ngươi để hắn đi theo xem. Lưu Chiêu nghe thấy lời ta nói, sốt ruột quay lại nói cho các ngươi, Ma Cô không phải là bị hổ cắn chết, là bị người gϊếŧ chết.”

Trì Thời nhìn Trần Sơn, thấy mặc dù hắn ta kinh ngạc lại không hoảng loạn, trong lòng đã có suy đoán: “Ba nhà các ngươi cũng không biết ai là hung thủ, lại nghĩ, thứ nhất, Ma Cô là bị các ngươi đuổi lên núi, ít nhiều cũng không thoát khỏi liên quan.”

“Hai là, nếu như là hai nhà khác gϊếŧ, vậy cũng coi như là báo thù cho người nhà. Giúp đỡ che giấu một chút, cũng coi như là cùng chung mối thù.”

Trần Sơn chấn kinh nhìn về Trì Thời, phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Cửu gia như là tận mắt nhìn thấy vậy! Người trong thôn, đều tận mắt nhìn thấy Ma Cô điều khiển hổ, trước đây Đông Sơn này không có mãnh thú bậc này, con hổ này, chính là con mà Ma Cô thả ra!”

“Ngày ấy trên núi, ngoài tìm được phụ thân ta và Tào thúc ra, còn tìm được y phục của Lưu Ngọc, đáng thương là hắn ta ngay cả đầu ngón tay cũng không còn. Chúng ta khiêng người quay về, mới phát hiện, vật quý trọng trên người ba người đều không thấy đâu.”

“Phụ thân ta quả thực quá thảm, những người làm nhi tử chúng ta đây, làm sao có thể chịu được cơn tức này? Con hổ này ăn thịt người, chứ nó đâu có ăn thứ có mùi tiền. Trên người phụ thân ta, có một cái khóa bạc tổ tiên Lưu gia chúng ta truyền lại, bên trên khắc tên trưởng tử mỗi đời. Phụ thân luôn đeo trên cổ, chưa từng rời khỏi người. Nhưng cái khóa bạc đấy không thấy nữa.”

Trần Vọng Thư nhíu mày: “Các ngươi tìm được ở trong nhà Ma Cô rồi sao? Cái khóa của phụ thân ngươi ấy.”

Trần Sơn lắc đầu: “Lưu Ngọc là nhi tử của trưởng thôn, trưởng thôn dẫn chúng ta lục soát nhà Ma Cô. Mặc dù không lục soát ra được cái khóa, nhưng lại lục soát ra bảo rương, bên trong đặt rất nhiều đồ trang sức. Ma Cô và phu quân Vương Ma Tử của nàng ta hay ăn lười làm, ngay cả ruộng cũng không biết trồng trọt kiểu gì, những thứ tiền tài ấy đến từ đâu?”

“Lúc đó chúng ta tức giận, nghĩ mụ ác phụ này không biết đã dẫn theo con hổ kia làm ra bao nhiêu mánh khóe gϊếŧ người cướp của. Vốn theo quy củ của Hữu Hải chúng ta, dìm độc phụ này xuống hồ cho xong chuyện.”

Trần Sơn nói đến đây, cẩn thận từng li từng tí nhìn liếc qua Trì Thời: “Trước đó Cửu gia đã nói, không cho phép chúng ta dìm nước, nên chúng ta không làm, chỉ muốn Ma Cô đi huyện nha tự thú.”

“Ma Cô lại thà chết không nhận tội, còn nói con hổ đó của nàng ta chưa bao giờ ăn thịt người sống! Lại thoái thác nói bây giờ con hổ đó cũng không nghe nàng ta sai sử. Chúng ta cực kỳ phẫn nộ, bèn đuổi nàng ta lên Đông Sơn. Nếu như con hổ đó không ăn thịt nàng ta, thì chính là nghe lời nàng ta, nhận ra nàng ta.”

“Nàng ta chính là người hại chết phụ thân ta. Nếu như con hổ đó ăn thịt nàng ta, vậy con súc sinh đó cũng là nàng ta thả ra, đáng đời! Cũng coi như là báo thù cho phụ thân ta rồi!”

Trần Sơn nói, dập đầu với Trì Thời: “Cửu gia, chuyện về sau, đúng là như những gì ngươi nói. Trần gia chúng ta không gϊếŧ Ma Cô, ta cho rằng là hai nhà khác làm....”

“Cửu gia, trước kia là ta bất kính với Cửu gia, Trần Sơn tự phạt vả miệng. Nhưng Cửu gia, nếu như phụ thân ta không phải là bị súc sinh kia hại chết, vậy là ai không bằng súc sinh, gϊếŧ phụ thân ta chứ?”

Trì Thời như có điều suy nghĩ nhìn Chu Tiễn luôn cười mỉm đứng ở cửa, từ lúc nàng bắt đầu nhìn thấy người này, hắn chưa từng thay đổi bất cứ biểu cảm nào, đã giống một đường cong, cười cả một ngày rồi!

Rất có khả năng, thần kinh cơ mặt có vấn đề!

Trì Thời nghĩ vậy, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần đồng tình.

Chu Tiễn bị nàng nhìn đến trong lòng phát run... không phải chứ, hắn mạnh mẽ có thể một quyền đấm chết hổ, quyền thế ngập trời, trời sinh chính là đại nhân vật dưới một người trên vạn người, không nói tới vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thì ít nhất cũng là thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.

Nhưng trong mắt người này, hắn cảm thấy không khí mình hít vào tiếp theo, chính là một lần cuối cùng.

“Trì Cửu, đều khiêng quay lại rồi.” Trì Thời nghe thấy âm thanh này, nhìn ra cửa.

Bổ khoái Lục Cẩm đi truy người, dẫn người hai nhà Tào, Lưu, khiêng quan tài đi vào.

May mà gian nhà chính của Trần gia đủ rộng, ba chiếc quan tài xếp hàng đặt song song, lại thả xuống. Trong viện, chật ních thân quyến đeo khăn tang, nhìn qua rất là thê lương.

Trì Thời gật đầu, đưa tay qua, bàn tay nhẹ nhàng đập, lần này đinh của quan tài không bay về phía Chu Tiễn, mà ngoan ngoãn rơi trên mặt đất.

Cái Trì Thời nhìn đầu tiên, chính là quan tài của Lưu Ngọc ở bên tay phải, bên trong trống không, chỉ có một bộ quần áo.

“Đây là quần áo hôm đó của Lưu Ngọc ở trên núi, sau khi bị hổ ăn thịt còn sót lại sao? Lúc được phát hiện, chính là như này sao?”

Trần Sơn nghe vậy, đứng lên, lại gần nhìn thử: “Là ta với Tào Điền cùng nhau phát hiện, ở cạnh nhóm phụ thân ta, phía trên toàn là máu. Tám phần mười là con hổ ăn thịt hắn trước!”

Trì Thời lắc đầu: “Lưu Ngọc có ngoại hình rất đẹp sao?”

Người Lưu gia vừa nghe, đồng loạt lắc đầu, Lưu gia bọn họ, tám đời tổ tông, chưa bao giờ xuất hiện người xứng với chữ đẹp này.

Trì Thời gật đầu: “Lưu Ngọc không phải bị hổ ăn thịt, trái lại, hắn có khả năng là hung thủ gϊếŧ người nhất.”