Từ góc nhìn của Kiều Hạnh Sơ, nhất thời chỉ có thể thấy bên mặt của Văn Đình Lệ, đó là đường nét xinh đẹp động lòng người nhất mà anh ta từng thấy.
Không kìm được, anh ta mở miệng: "Đình Lệ."
Suy xét đến Văn Đức Sinh đang ở dưới lầu, anh ta không tiện đóng cửa, tiến thẳng đến sau lưng Văn Đình Lệ.
"Xin lỗi em... Tối qua mẹ anh không nên sỉ nhục em như vậy, anh thay bà ấy xin lỗi em."
Văn Đình Lệ tủi thân bật khóc, cô vốn đã có bản lĩnh giả khóc, huống hồ lần này là thật sự đau lòng, lại vì lo lắng cho tương lai của mình và Kiều Hạnh Sơ, trong tiếng khóc càng thêm âu sầu uất ức.
Kiều Hạnh Sơ chuyển bước tới bên cạnh Văn Đình Lệ cúi đầu nhìn cô, nhìn nước mắt long lanh rơi xuống như chuỗi châu bị đứt, trong lòng anh ta vừa đau vừa thẹn, lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.
Văn Đình Lệ quay đầu đi chỗ khác.
Kiều Hạnh Sơ đành phải nắm chặt chiếc khăn đã ướt sũng trong tay mình.
"Anh có mấy câu muốn nói với em." Chỉ nói câu này, sau đó lại là sự im lặng thật lâu.
Văn Đình Lệ cảm giác như mình đã đợi cả một năm dài, vẫn không chờ được đoạn sau đó của Kiều Hạnh Sơ.
Cô không nhịn được mà nhìn Kiều Hạnh Sơ qua màn nước mắt, phát hiện dáng vẻ của anh ta vô cùng kỳ lạ. Anh ta giống như đang giãy giụa kịch liệt giữa khổ hận và ảo não trong lòng… Thậm chí còn có chút khó xử.
Cô chưa bao giờ thấy nét mặt phức tạp như vậy trên gương mặt Kiều Hạnh Sơ, sự mệt mỏi đó tựa như vừa trải qua một trận chiến sống còn vậy.
Cuối cùng, có vẻ đã sắp xếp được suy nghĩ của mình, Kiều Hạnh Sơ chính thức đối diện với ánh mắt của Văn Đình Lệ: "Tối qua khi biết chuyện này, anh cũng rất bất ngờ. Em đừng khóc... Trong đầu mẹ anh toàn là tư tưởng cũ, bà sợ anh giấu giếm cho em nên ban đầu không làm kinh động đến anh, mà vận dụng quan hệ ở Nam Kinh nghe ngóng chuyện của mẹ em năm đó ngay trong đêm. Đợi đến khi hiểu rõ, bà lại giành trước báo với ông nội anh. Anh bị bà làm cho trở tay không kịp, hiện tại vấn đề lớn nhất không nằm ở bà, mà ở ông nội anh."
Anh ta mệt mỏi rũ vai xuống: "Ông nội anh là người rất cố chấp, bất kể anh giải thích thế nào, ông đều nhận định em và bác trai đã cố tình lừa dối anh ngay từ đầu."
Văn Đình Lệ run lên: "Em không có!"
"Đương nhiên anh biết em không có, quen em lâu như vậy, anh còn không hiểu tính em sao." Kiều Hạnh Sơ đưa tay sờ đầu Văn Đình Lệ, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Nhưng... chuyện bác gái từng làm gái lầu xanh là sự thật."
Nước mắt Văn Đình Lệ ngưng đọng lại: "Chẳng lẽ anh cũng khinh thường bà ấy sao? Đó không phải lỗi của bà ấy, muốn trách thì chỉ có thể trách xã hội bất công này…"
Kiều Hạnh Sơ im lặng một lúc, nói với một loại thái độ hàm súc: "Bác gái là bác gái, em là em. Anh thông cảm cho nỗi khổ tâm năm đó của bác gái, nhưng người anh yêu chỉ là em."
Lòng Văn Đình Lệ thoáng chấn động, Kiều Hạnh Sơ đã nhận được sự giáo dục cao cấp, lẽ ra trong chuyện này anh ta sẽ bao dung hơn người khác, nhưng dường như anh ta hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được...
Không – ai cũng có lập trường riêng, cô sẵn sàng hiểu và tôn trọng suy nghĩ của anh ta, chỉ là, nếu anh ta đã nhìn nhận mẹ cô như vậy, hai người chỉ sợ không có cách nào đi tiếp nữa.
Thấy cô giận dỗi không chịu nói lời nào, lòng Kiều Hạnh Sơ không khỏi dâng lên một niềm thương xót: "Đình Lệ, em biết anh yêu em nhiều đến nhường nào..."
Cô không đáp. Anh ta mệt mỏi thở dài, lùi về ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cúi đầu nhìn xuống đất rồi nói: "Tối qua ông nội anh đã tỏ thái độ, nói ông sẽ không bao giờ đồng ý cho anh và em ở bên nhau, không chỉ vì chuyện của bác gái, mà còn vì ông đã định sẵn mối hôn sự cho anh rồi."
Văn Đình Lệ kinh ngạc, Kiều Hạnh Sơ tự giễu kéo khóe môi: "Từ khi cha tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, mấy nhà máy đều xảy ra vấn đề. Nguồn vốn chủ yếu bị đứt đoạn, số nhà máy dệt bông trong sản nghiệp ít nhất phải đóng cửa một nửa. Để giúp cha anh kéo về một ít sự giúp đỡ, ông nội đã mượn danh nghĩa tiệc mừng thọ để mở tiệc chiêu đãi các nhân vật nổi tiếng ở Thượng Hải. May mà ông nội anh vẫn còn chút mặt mũi, tối qua ngay cả nhà họ Lục cũng mời đến được. Về phần khác, tin rằng tối hôm qua em đã gặp Bạch Lỵ Vân rồi."
Anh khó chịu cúi đầu xuống.
Nhà họ Bạch và nhà họ Kiều mấy đời thân nhau, bởi vì anh ta và Bạch Lỵ Vân sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, năm đó trưởng bối hai nhà từng nửa đùa nửa thật đính hôn từ bé cho anh ta và Bạch Lỵ Vân. Nhưng vì gần đây tập tục xã hội khai hóa, cả anh ta và Bạch Lỵ Vân đều không xem đó là chuyện gì to tát.
Đầu năm nay, các thương nhân ngoại quốc ồ ạt bán phá giá (chú thích), xưởng thuốc lá Tây của nhà họ Bạch gặp phải khó khăn rất lớn trong việc vận hành, thời điểm đó nhà họ Bạch đã từng xin nhà họ Kiều giúp đỡ. Ông nội chủ động nhắc lại chuyện kết tình thông gia của hai nhà năm nọ. Nhà họ Bạch quen biết không ít thương nghiệp cung cấp nguyên liệu bông vải ở Giang Tô, có thể giúp nhà họ Kiều tranh thủ mua được nguyên liệu với giá rẻ mà chất lượng vẫn tốt, hơn nữa nhà họ Kiều còn sở hữu một mảnh đất ở vị trí không tệ trong thành phố, rất thích hợp để nhà họ Bạch làm nhà máy và cửa hàng bán lẻ.
Nếu hai nhà có thể giúp đỡ lẫn nhau thì không cần lo chuyện vượt qua gian nan nữa.
Ông nội anh ta đề cập chuyện này, nhà họ Bạch cũng thuận nước đẩy thuyền đồng ý ngay. Tối qua, ông nội tổ chức tiệc mừng thọ, trưởng bối hai nhà vốn muốn chính thức thông báo cho anh ta và Bạch Lỵ Vân, không ngờ anh ta không nói năng gì mà đã mang Văn Đình Lệ về.
Anh ta chống đối ông nội và cha trong thư phòng khiến ông nội giận đến mức tức ngực. Anh ta bất đắc dĩ nhượng bộ trước.
Vốn muốn để sau rồi nói, nhưng không ngờ ông nội lại nghe được chuyện về mẹ của Văn Đình Lệ, lần này càng phản đối dữ dội hơn. Ngay trong đêm, ông đã gọi luật sư đến nhà soạn thảo một bản thỏa thuận: Nếu Kiều Hạnh Sơ không lập tức kết hôn với Bạch Lỵ Vân, ông chẳng những sẽ lập tức tước quyền thừa kế của Kiều Hạnh Sơ, hơn nữa mọi thành viên của chi trưởng đều đừng mong kế thừa được một xu nào từ ông, bảo bọn họ lập tức dọn ra khỏi nhà họ Kiều, sau này đừng hòng nhúng tay vào chuyện của xưởng nữa.
Do việc đầu tư thất bại của cha, các trưởng bối ở chi hai và chi ba trong gia tộc đã ngầm sinh bất mãn với chi trưởng bọn họ, bình thường không ít lần châm ngòi thị phi trước mặt ông nội, lần này chẳng qua là cùng bùng phát ra thôi.
Mẹ anh ta vừa kinh ngạc vừa lo sợ, kéo anh ta sang một bên: "Con thấy rồi chứ? Vì một Văn Đình Lệ, con nhất định phải ép cha con vào chỗ chết mới chịu phải không? Còn em gái con nữa, nếu con làm liên lụy đến nó cũng không được chia gia sản, con làm anh trai mà không thấy hổ thẹn à?"
Nghe đến đây, lòng Văn Đình Lệ đã nguội lạnh phân nửa, còn Kiều Hạnh Sơ cúi đầu nói xong những lời này thì ngồi đó ngẩn ngơ như mất hồn. Nếu chỉ là tước đi quyền thừa kế của anh ta, anh ta sẽ không chút do dự rời khỏi nhà họ Kiều, nhưng sao anh ta có thể nhẫn tâm liên lụy đến cha mẹ và em gái mình? Nghĩ đến điều này, anh ta dứt khoát lau mặt, bỗng nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt Văn Đình Lệ.
"Vậy nên, hôm nay anh đến để từ biệt em phải không?" Văn Đình Lệ tái mặt hỏi.
Kiều Hạnh Sơ nhìn Văn Đình Lệ đầy quyến luyến, trong lòng như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua. Anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, quỳ một gối trước mặt cô nói: "Đình Lệ, xin em cho anh một năm được không? Anh không yêu Bạch Lỵ Vân, cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc trao đổi lợi ích, đợi đến khi hai nhà vượt qua khủng hoảng, anh sẽ ly hôn với cô ấy. Anh đã mở hai nhà máy rượu vang ở Hồng Kông dưới danh nghĩa của bạn, một năm sau đã đủ để anh tự lập rồi. Đến lúc đó, anh sẽ làm thủ tục ly hôn với Bạch Lỵ Vân, dẫn em sang Hồng Kông, chúng ta tổ chức hôn lễ ở Hồng Kông."
Văn Đình Lệ nhìn vào tờ giấy trong tay Kiều Hạnh Sơ, đó là giấy đăng ký công ty, nhà máy ở Cửu Long, Hồng Kông. Người đại diện pháp lý công ty chính là Kiều Hạnh Sơ. Đầu óc cô rối bời, không thể tin được mà nhìn Kiều Hạnh Sơ: "Anh đang nói là trước hết kết hôn với Bạch Lỵ Vân, bảo em... đợi anh?"
Kiều Hạnh Sơ cúi đầu, giọng khàn khàn nói: "Bây giờ không có cách nào tốt hơn."
"Bạch Lỵ Vân biết kế hoạch của anh không?" Văn Đình Lệ ngây ngẩn hỏi: "Cô ấy có biết anh định ly hôn sau một năm không?"
Kiều Hạnh Sơ không nói gì.
Xem ra là không biết rồi. Văn Đình Lệ ngây người nhìn Kiều Hạnh Sơ, ánh mắt cô lập tức thay đổi, như đang nhìn một người xa lạ.
Ánh mắt ấy khiến Kiều Hạnh Sơ đau đớn: "Đình Lệ, em đừng nhìn anh như vậy, cô ấy cũng chưa chắc đã yêu anh. Nhà họ Bạch nguy cơ trùng trùng, chỉ có cách liên hôn với nhà họ Kiều mới có thể khiến hai nhà yên tâm hợp tác. Bản thân Bạch Lỵ Vân hiểu rất rõ điều đó."
"Vậy tại sao anh không trực tiếp nói với cô ấy về kế hoạch của anh?" Văn Đình Lệ nhớ lại ánh mắt mà Bạch Lỵ Vân nhìn Kiều Hạnh Sơ đêm qua, giống như bừng tỉnh, gật đầu: "Anh biết cô ấy có cảm tình với anh phải không? Hôn nhân này đối với anh có thể chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng với cô ấy rõ ràng còn mang ý nghĩa khác. Anh có nghĩ đến việc làm như vậy là không công bằng với cô ấy không? Chưa kể..."
Cô vừa đau đớn vừa mỉa mai nói: "Em đây thì tính là gì? Anh đã có gia đình, nhưng lại muốn em duy trì mối quan hệ yêu đương với anh, là muốn em làʍ t̠ìиɦ nhân của anh sao?"
"Em nói như vậy là đang tự sỉ nhục mình!"
"Rốt cuộc là ai đang sỉ nhục em?" Văn Đình Lệ nói liền một mạch: "Anh trở thành chồng của Bạch Lỵ Vân, còn em lại trở thành người chẳng thể xuất hiện dưới ánh sáng. Sau này em chỉ có thể đứng trong góc mà nhìn hai người, mỗi lần em hẹn hò với anh đều trái với luân lý đạo đức. Lỡ như không cẩn thận bị người ta bắt gặp, em phải gánh tiếng xấu như thế nào anh có biết không?"
Kiều Hạnh Sơ ngắt lời cô: "Nhưng anh còn cách nào khác không!"
Văn Đình Lệ kinh ngạc dừng lại.
"Anh hứa với em, một năm này anh sẽ không gặp em riêng tư, chỉ tủi thân cho em một năm, một năm thôi! Sau một năm, anh và em sẽ hợp pháp hợp lý. Em không bị coi là chen chân vào hôn nhân của anh, anh cũng không phản bội vợ của anh.”
Khi anh ta nói những lời này, Văn Đình Lệ nén nước mắt liên tục lắc đầu. Dù cho anh ta trực tiếp nói lời chia tay với cô, cô cũng sẽ không đau lòng và thất vọng như lúc này.
"Đây chính là phản bội! Bất kể vì lý do gì mà anh kết hôn với Bạch Lỵ Vân thì trong lòng anh từ nay về sau chỉ nên có cô ấy thôi. Anh chỉ nghĩ đến việc sau một năm có thể rút lui, nhưng đã bao giờ nghĩ đến ly hôn sẽ gây ra sự tổn thương như thế nào cho Bạch Lỵ Vân chưa? Nếu trong thời gian này cô ấy mang thai, có phải ngay cả con của anh mà anh cũng không muốn không? Hoặc là, nếu đến cuối cùng anh không bỏ được gia đình của mình, có phải anh lại muốn quay đầu bảo em đừng chờ anh nữa không? Kiều Hạnh Sơ, anh ích kỷ quá, từ đầu đến cuối anh chỉ nghĩ cho bản thân anh thôi!”
Sắc mặt Kiều Hạnh Sơ càng thêm khó coi: "Đình Lệ."
Văn Đình Lệ không chút do dự rút tay mình ra khỏi tay anh ta.
"Anh đi đi! Tôi không bao giờ có thể vì lợi ích của riêng mình mà làm tổn thương một người phụ nữ vô tội. Duyên phận của chúng ta đã hết rồi!"
Cô kiên quyết quay lưng lại.
Kiều Hạnh Sơ lặng lẽ nhìn Văn Đình Lệ.
—
Lời tác giả muốn nói:
Chú thích: Năm 1929, các nước tư bản bùng nổ khủng hoảng kinh tế thế giới, Mỹ, Nhật và các nước phương Tây khác tràn vào Trung Quốc bán phá giá hàng hóa như xi măng, dệt may... khiến nhiều doanh nghiệp trong nước bị tổn hại nghiêm trọng, không ít nhà máy đã phải đóng cửa. Sự xâm lược kinh tế của chủ nghĩa đế quốc luôn là kẻ thù của nền công nghiệp dân tộc.