Lúc này, Tần Tinh Nguyệt lại xuất hiện phía sau một người khác, dùng cùng một cách thức kết liễu anh ta, rồi biến mất không dấu vết… Một lát sau, trong hang động chỉ còn lại cô và những thi thể nằm loạn xạ trên đất. Tần Tinh Nguyệt không hài lòng với màn thể hiện của mình: "Chỉ giải quyết vài tên mà cũng phiền phức thế này, quá mất sức…"
Ở tận thế trước kia, mỗi ngày đều phải đánh nhau giành giật vật tư, thêm nữa nước trong không gian giúp rèn luyện cơ thể, nên thể lực cô cực kỳ tốt. Đối phó mấy kẻ này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, đâu cần phải né tránh liên tục rồi dùng không gian để đánh du kích thế này.
Chiêu này tuy hữu dụng, nhưng một khi kẻ địch đông và có kẻ chạy thoát, bí mật không gian của cô sẽ dễ bị bại lộ, kéo theo vô số phiền toái.
Trừ khi chắc chắn diệt sạch bọn chúng, nếu không, không thể dễ dàng dùng cách này.
Nhìn đám thi thể trên mặt đất, Tần Tinh Nguyệt nhớ lại cảnh tượng xác chết chất chồng ở kiếp trước, khóe môi nở một nụ cười lạnh: "Chết cũng đáng!"
Cô ngồi xổm xuống, giống như lần trước, chuyển tiền của chúng vào tài khoản của mình.
Chỉ là, lần này thu hoạch hơi ít, chỉ có vài trăm nghìn, khác xa so với kỳ vọng của cô.
Cô vốn nghĩ rằng những kẻ làm ăn phi pháp, lợi nhuận khủng khϊếp thế này chắc phải có rất nhiều tiền mới đúng.
Nhưng ngẫm lại thì cũng dễ hiểu, bọn chúng đâu dám để tiền lộ ra ngoài chứ.
Cô thu tất cả số thùng lớn trong góc vào không gian, chẳng buồn nhìn lại đám thi thể, quay lưng rời khỏi hang động.
Trời đêm đen kịt, không thấy rõ bàn tay. Tần Tinh Nguyệt bật đèn pin điện thoại, đi xuống con đường núi, vội vàng lái xe rời khỏi nơi này.
Lúc Tần Tinh Nguyệt về đến nhà đã là hơn hai giờ sáng. Cô vội vàng dọn dẹp qua loa rồi lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm, đi đổi vé số trúng thưởng. Khi cầm tiền trên tay, trong lòng cô mới thật sự an tâm. Sau đó, cô chạy đi nhiều chợ, mua đủ loại thuốc diệt côn trùng, phòng chống sâu bọ, và nhiều vật dụng khác.
Tiếp theo, cô liên hệ với ông Trần, nhờ vào các mối quan hệ của ông ấy, mua một lô ca-nô, khoang bảo hộ, mấy chiếc mô tô địa hình và cả xe chạy dưới nước.
Những ngày qua, hàng từ ông Trần liên tục được chuyển đến, cô và ông ấy ngày càng thân thiết. Cô nhận ra ông Trần là một nhân tài thực sự, mối quan hệ rộng lớn, có thể mua được rất nhiều thứ cô cần, giúp cô tiết kiệm không ít công sức.
Một người như thế mà chỉ làm ông chủ tiệm gạo thì quá lãng phí rồi.
Khi trở về nhà, cô thấy mẹ mình, Lâm Uyển, đứng trước cửa nhà, có vẻ đã đợi rất lâu.
Tần Tinh Nguyệt hơi dừng bước nhưng rồi vẫn tiếp tục đi về phía cửa.
Mấy ngày qua, người nhà họ Tần gọi điện cho cô không ít lần, nhưng cô không bắt máy, sau đó còn chặn số. Không ngờ hôm nay, mẹ cô lại đích thân đến tận cửa.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Uyển nhìn sang, vừa thấy Tần Tinh Nguyệt, cơn giận dữ trong mắt bà ta lập tức bùng lên: "Con còn biết về nhà à? Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời. Tần Tinh Nguyệt, rốt cuộc con định làm gì? Trong mắt con còn có người mẹ này không?"
"Đừng kích động, kích động hại sức khỏe." Tần Tinh Nguyệt lùi lại hai bước, mặt không cảm xúc: "Có chuyện gì không?"
Cô đứng ngay cửa, không có ý định mở cửa cho đối phương vào nhà.
Lâm Uyển nhíu mày, tức giận quát: "Con đổi khóa cửa nhà rồi à? Mau đổi lại ngay!"
"Không đổi!" Tần Tinh Nguyệt dứt khoát từ chối, phớt lờ vẻ mặt khó coi của đối phương, cau mày nói: "Tôi rất bận, có chuyện gì thì nói thẳng!"
Lâm Uyển tức giận đến mức l*иg ngực phập phồng liên tục, đứa con bất hiếu này ngày càng không nghe lời, sinh ra chỉ để chọc giận bà ta sao?!
Thấy mình đã tức đến mức này mà Tần Tinh Nguyệt vẫn không có chút phản ứng nào, Lâm Uyển càng nghĩ càng giận, giây tiếp theo, cơ thể bà ta lảo đảo ngã ra sau.
Tần Tinh Nguyệt sững sờ...
"Ồ, định ăn vạ à?"