Thẩm Dần Sơ ngồi xổm xuống, vén tóc lên cho bà ta xem vết sẹo trên đầu, chính vết thương này đã khiến anh xuyên vào cơ thể nguyên chủ, cũng là khoản tiền bồi thường từ vết thương này đã khiến nguyên chủ bị người ta lừa lên bàn cờ bạc.
“Mẹ, mẹ nhìn xem, đây là con bị xe tải đυ.ng trong hầm mỏ đấy, lúc đó con nghĩ nếu con không qua khỏi thì nhà mình biết phải làm sao đây? Hơn nữa năm nay mỏ than cũng không yên, đã sập hầm mấy lần rồi…”
“Thôi thôi thôi, con nghỉ việc đi! Mẹ không ép con nữa!”
Mẹ Thẩm nhìn vết sẹo dài gần bằng bàn tay trên trán con trai, đâu còn dám nhắc đến chuyện đi tìm lãnh đạo nữa.
Sau khi Thẩm Dần Sơ dỗ dành mẹ vài câu, nhìn đồng hồ thấy đã hai, ba giờ chiều, anh liền thuê một chiếc xe lừa đưa mẹ về.
Anh giải quyết xong mẹ già liền lên lầu trở về nhà, vừa mở cửa đã thấy Tô Lí trừng mắt nhìn anh, trong mắt còn hơi ươn ướt.
Thẩm Dần Sơ xách túi thức ăn đặt xuống, giọng điệu nhẹ nhàng nói với cô: “Mẹ già rồi, em cũng thông cảm chút đi. Mẹ mắng em là mẹ sai nhưng em cũng biết đấy, nói lý với bà không có tác dụng, đúng không? Bà cũng khổ cả đời rồi.”
Anh thực sự cảm thấy mẹ mình quá đáng nhưng sống trong một gia đình thì sao có thể rạch ròi từng chuyện một được chứ? Chẳng lẽ mẹ mắng thì cô cũng phải mắng lại chắc?
Sau này anh sẽ đóng vai mặt lạnh, còn chuyện cho tiền, tặng quà, những việc mặt đỏ cứ để Tô Lí làm, lâu dần thì chắc mẹ cũng sẽ thay đổi phần nào thôi.
“Em trông con xem TV chút đi, anh mua sườn rồi, làm món sườn xào chua ngọt nhé… Ôi, sao lại khóc rồi?”
Thấy nước mắt Tô Lí rơi ra, Thẩm Dần Sơ hơi hoảng, vội vàng đặt miếng sườn xuống, bước đến gần, hạ giọng nói: “Mẹ mắng em quá đáng, anh biết mà, hay là… Bây giờ em cứ trút giận lên anh đi?”
Nghe câu này, Tô Lí khóc còn dữ hơn, cô giơ tay đánh nhẹ anh một cái.
Lấy người đàn ông này nhiều năm như vậy, có bao giờ cô nghe được câu nào ấm lòng như thế này chưa? Đừng nói là thừa nhận mẹ anh sai, ngay cả giọng điệu dịu dàng thế này, có mấy khi chứ?
Hơn nữa…
“Anh bị xe đâm sao không nói với em? Nếu em biết…”
Nếu cô biết Thẩm Dần Sơ bị tai nạn nặng thế này mới quyết định nghỉ việc thì hôm qua sao cô có thể làm ầm lên như vậy chứ?
Lương có cao đến mấy thì cũng không bằng bình an bên nhau, đó mới là hạnh phúc lớn nhất!
Nhìn vết sẹo to tướng trên đầu anh, Tô Lí cảm thấy tim mình như bị siết chặt, dù những năm qua tình cảm hai người lạnh nhạt thế nào nhưng chỉ cần nghĩ đến việc suýt chút nữa mất đi anh…
“Chẳng phải anh vẫn ổn sao? Nói với em chỉ khiến em lo lắng thêm thôi.”
Thẩm Dần Sơ vội lấy khăn tay đưa cho cô: “Sau này anh mới nhận ra, lúc anh nằm viện, đám bạn bè xấu xa đó chỉ nghĩ đến chuyện lừa lấy tiền bồi thường của anh. Nếu anh thật sự không qua khỏi thì người khóc thương anh chỉ có em, có mẹ, có hai đứa nhỏ… Còn họ, liệu có ai thật lòng đau buồn không?”
“Vợ ơi, anh thực sự biết mình sai rồi, em nhìn anh đi, anh nhất định sẽ cố gắng để ba mẹ con em có một cuộc sống tốt đẹp, được không?”
Tô Lí dùng khăn tay lau mắt, cảm thấy hôm nay giống như một giấc mơ, mọi chuyện đều thật khó mà tin nổi.
Cô khẽ gật đầu, nhìn thấy Thẩm Dần Sơ xoa đầu cô, sau đó xách sườn vào bếp.
Có lẽ… Lần này là thật chăng?