Xuyên Qua Thập Niên 90 Trở Thành Phượng Hoàng Nam

Chương 10

“Song Song, Lộ Lộ, theo mẹ về phòng thay đồ trước nào.”

Vốn dĩ cô biết rõ con người của người đàn ông này mà, đúng không? Mặc dù hôm qua anh nấu ăn khi về nhà, lại còn mua áo khoác mới tặng cô, trước mặt con gái thì tỏ ra như một cặp vợ chồng ân ái, nhưng mấy năm qua chẳng lẽ còn chưa đủ để cô học được bài học hay sao?

Sáu năm hôn nhân đã qua, có khác gì cô một mình nuôi con đâu? Ngay cả lúc cô sinh con và ở cữ mà anh cũng không về! Mẹ chồng đến chăm cô được vài ngày rồi còn chê cô phiền phức.

Nếu như bây giờ ly hôn không bị người ta dị nghị, nếu không vì hai đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu, có lẽ cô thực sự đã ly hôn với Thẩm Dần Sơ rồi!

“Mẹ, chuyện này không liên quan đến vợ con, cô ấy cũng vừa mới biết con xin nghỉ không lương thôi.”

Tô Lí ngây người.

Lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của người chồng còn không bằng không có này dễ nghe đến thế!

Cô ngơ ngác quay lại nhìn Thẩm Dần Sơ, thấy anh cúi đầu nghiêm túc nói chuyện với mẹ, giọng nói lạnh nhạt nhưng rõ ràng, giải thích từng câu từng chữ.

“Là chính con cảm thấy công việc bên đó không có tương lai nên muốn về nhà làm ăn buôn bán một chút. Bọn trẻ cũng lớn thế này rồi vậy mà con chưa ngày nào được ở bên cạnh chúng, sao có thể như vậy được chứ?”

Mẹ Thẩm mấp máy môi, một lúc lâu cũng không tìm được lời nào để phản bác.

Bà ta có dữ dằn thật đấy nhưng chỉ là với người ngoài thôi, còn với hai đứa con trai ruột của mình, đặc biệt là đứa con trưởng này thì bà ta coi như trân bảo! Giờ con trai nói là tự mình quyết định nghỉ việc, bà ta nào dám la rầy giống như vừa nãy mắng con dâu chứ?

“Con trai à, nhưng công việc của con tốt biết bao… Sao con không nói với mẹ một tiếng…”

Thái độ của Thẩm Dần Sơ cực kỳ kiên định: “Mẹ, mẹ không tin con trai mẹ sao? Lúc trước cả thôn đều bảo con đi học trường nghề, nói học xong là có thể làm công nhân. Nếu con nghe theo họ thì mẹ nghĩ con có được công việc như bây giờ không? Bây giờ cũng vậy, ai nói với mẹ tin đó, gọi mẹ đến đây thế?”

Trước mặt con trai lớn, mẹ Thẩm lập tức không còn là bà cụ vừa rồi còn lăn lộn ăn vạ trên đất nữa: “Là lão Đinh Tứ ở sau nhà mình, ông ấy nghe cậu ruột nói con nghỉ việc, bảo mẹ nhanh đi tìm lãnh đạo xin lại…”

Tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ một chút, Thẩm Dần Sơ liền nhớ ra Đinh Tứ là ai, anh lập tức mở miệng: “Mẹ, ông Đinh Tứ đó ngay cả tiểu học còn chưa học xong, mẹ thấy ông ta thông minh hay con thông minh? Mẹ tin con trai mẹ hay tin ông ta?”

Đối phó với kiểu bà mẹ này, nói lý lẽ là không thể, cách tốt nhất chính là buộc bà ta phải lựa chọn phe.

Người mẹ coi con trai trưởng là báu vật thì sao nỡ nói con mình không thông minh chứ? Hơn nữa, trong lòng bà ta, con trai bà ta là giỏi nhất thiên hạ!

Mẹ Thẩm vội vàng gật đầu lia lịa: “Sao mẹ lại không tin con trai mẹ chứ! Trong thôn này có ai giỏi hơn con trai mẹ đâu? Mẹ chỉ sợ con vất vả thôi, tự làm ăn buôn bán mệt lắm…”