Đạo diễn chộp ngay ánh mắt của cô, lập tức nở nụ cười gian xảo: Để xem mấy người tính sao đây?
Lý Hi Linh và Lạc Dương Thiên đã sắp khóc vì bế tắc. Nhậm Chi cũng cao mày, chìm trong suy nghĩ. Tiêu Hàn thì đen mặt, ngồi cách xa mọi người, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Đúng lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Sở Tích vang lên.
“Hôm nay, tổng cộng có 43 bàn khách, đúng không?”
“Hả?”
Lý Hi Linh phản xạ có điều kiện, ngẩng đầu lên.
Những người còn lại cũng ngơ ngác, vẻ mặt như vừa nghe tiếng ngoài hành tinh.
Bốn mươi ba bàn?
Ồ…
Sở Tích đang nói đến tổng số bàn mà họ đã phục vụ hôm nay.
Tiêu Hàn cau mày, gằn giọng: “Không biết. Ai mà đi đếm cái đó?”
Trong lòng anh ta chỉ mong Sở Tích bớt nói mấy câu nhảm nhí lại.
Lạc Dương Thiên gãi đầu, lúng túng:
“Ơ… Chị Tích, em… em không nhớ rõ lắm.”
Nhậm Chi trầm ngâm, suy nghĩ:
“Ừm chắc cũng khoảng bốn mươi bàn.”
Sở Tích cười nhạt: “Không phải ‘khoảng’, mà là 43 bàn.”
Cô hỏi chỉ để xem trong đầu họ có nhớ được gì hay không thôi.
Kết quả: ngoài Nhậm Chi, tất cả đều là gà mờ.
Thậm chí còn có một con gà vô dụng đang tức giận vô cớ.
Cô thản nhiên nói: “Đừng nghĩ phức tạp quá. Bây giờ chỉ cần khôi phục lại danh sách món ăn của cả 43 bàn, là xong.”
Nhậm Chi: ???
Lạc Dương Thiên: ???
Lý Hi Linh: ?????
Tiêu Hàn: ??????????
Cái gì mà "là xong"??
Sở Tích có biết mình đang nói gì không?
Cái gì mà "đừng nghĩ quá khó"?
Cô vừa đưa ra một phương án khó nhất có thể!
Không, thậm chí không thể nói là "khó", phải gọi là "viển vông"!
Đạo diễn cười đầy ẩn ý, nhắc lại lần nữa:
“Quay phim đã tan ca, chúng tôi không thể cung cấp lại đoạn phát sóng.”
Sở Tích vừa nói, chẳng phải cũng là muốn xem lại video để dò thực đơn sao?
Không đời nào!
Trừ khi thấy nghệ sĩ trong chương trình chết khϊếp, đạo diễn tuyệt đối không giúp đỡ!
Đúng, đây mới là tinh thần show thực tế! Hahaha!
“Đồ cáo già!”
Lý Hi Linh bực bội hét lên: “Không được đâu, Sở Tích! Chương trình không giúp chúng ta đâu!”
Sở Tích không nói gì, chỉ cười nhẹ.
Tính cách đạo diễn thế nào, cô đã sớm biết rồi.
Vậy nên, ai nói cô cần nhờ chương trình giúp đỡ?
_
Nửa tiếng trước, tại tập đoàn giải trí Tinh Hán
Hồ Lan đang giám sát nghệ sĩ tập luyện thanh nhạc, mặt đầy nghiêm nghị.
Là một quản lý kỳ cựu của Tinh Hán, danh tiếng của bà ta không cho phép bản thân dẫn dắt nghệ sĩ kém cỏi.
Vì vậy, Sở Tích đã bị bà loại bỏ.
Bây giờ, Sở Tích chỉ còn giá trị duy nhất: Làm ví dụ để dọa các nghệ sĩ khác.
“Tôi nói cho các cô biết! Nếu không muốn thành phế vật như Sở Tích, thì luyện tập nghiêm túc vào!”
Nếu luyện tập không tốt, thì không có cách nào ra ngoài kiếm tiền cho bà ta.
Không kiếm được tiền, không có danh tiếng, về lại công ty sẽ bị Hồ Lan chửi sấp mặt, thậm chí còn bị thao túng tâm lý, nhồi vào đầu cái suy nghĩ mình là đồ bỏ đi!
Nhưng biết làm sao được?
Không có hậu thuẫn, không có bệ đỡ, muốn ngoi lên trong giới này chỉ có thể bám vào công ty.
Dưới tay Hồ Lan, bọn họ chỉ có thể lao lực bán mạng như những cỗ máy.
Không nghe lời? Kết cục sẽ như Sở Tích.
Nghe nói, Sở Tích vừa bị giải ước, hơn nữa Hồ Lan còn đích thân gọi điện cho nhiều công ty khác, cảnh báo đừng ai dám ký hợp đồng với cô ấy.
Ai dám nhận Sở Tích, tức là đối đầu trực diện với Hồ Lan.
Ai mà dám chọc Hồ đại quản lý đây?
“Không biết Sở Tích đã làm gì đắc tội với bà ấy… Chắc sau này thảm lắm đây.”
“Không chừng chẳng bao lâu nữa, sẽ biến mất hoàn toàn khỏi giới giải trí.”
Nhạc nền trong phòng tập tiếp tục vang lên.
Một nhân viên công ty hớt hải chạy tới bên cạnh Hồ Lan, cúi thấp giọng nịnh nọt:
“Chị Lan, chị Lan, chị xem cái này…”
“Hửm?”
Hồ Lan hờ hững liếc nhìn điện thoại nhân viên đưa tới.
Ánh mắt bà ta lập tức tối sầm lại.
“Đây chẳng phải chương trình tôi từng liên hệ sao? Lại còn có chuyện như này?”
Chỉ trong nháy mắt, biểu cảm của Hồ Lan thay đổi hẳn.
Bà ta đưa mắt ra hiệu cho nhân viên, bước nhanh ra khỏi phòng tập.
Lúc đi, trên mặt còn mang theo vẻ không hài lòng rõ rệt.
Trong phòng tập, các nghệ sĩ nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hồ Lan một đường đi thẳng vào văn phòng.
Nhân viên đi theo phía sau, không ngừng phụ họa chửi mắng:
“Sở Tích đúng là không biết trời cao đất dày! Mặt dày không biết xấu hổ! Một đứa phế vật mà lại dám mua hot search "học bá thiên tài"?! Cô ta nghĩ rằng sau khi rời tay chị, có thể tự lật mình à? Chị xem, ai coi mấy cái hot search này chứ?”
Hồ Lan cười lạnh, mặt đanh lại.
“Còn ai vào đây nữa.”
“Chẳng phải là mua để chọc tức tôi sao?”
Vừa mới giải ước xong, lập tức tung tin xây dựng hình tượng, còn mua hot search để đẩy bản thân lên hàng "học bá"?!
Trước đây, Hồ Lan chưa từng nghĩ Sở Tích lại có dã tâm lớn như vậy.
Với tư cách một quản lý kỳ cựu, điều bà ta ghét nhất chính là nghệ sĩ rời khỏi tay mình rồi lại thăng tiến vượt bậc.
Đặc biệt là loại người từng dám cãi lời bà ta.
Hồ Lan nhìn những từ khóa hot search trên Weibo, suy đoán rằng Sở Tích đã có quản lý mới.
Hoặc ngay khi giải ước xong, cô đã đầu quân vào một công ty khác.
Tóm lại, chắc chắn là có người đứng sau giật dây, giúp Sở Tích dựng lên cái hình tượng "thiên tài IQ cao" này để hút fan, nhằm bật lên nổi tiếng.
Chắc chắn là vậy!
Nhưng đáng tiếc bà ta là ai?
Số nghệ sĩ mà Hồ Lan từng xây dựng hình tượng còn nhiều hơn số muối Sở Tích từng ăn!
Chỉ nhìn qua, bà ta đã thấy rõ toàn bộ chiêu trò này.
Muốn nổi tiếng sao? Muốn tỏ ra lấn át cả công ty cũ sao?
Bà ta không cho phép!
Một khi nghệ sĩ rời khỏi mình mà lại càng ngày càng lên, vậy thì mặt mũi Hồ Lan còn để đâu?
Hồ Lan cầm tách trà, nhẹ nhàng thổi một hơi. Ánh mắt chợt lóe lên suy tính.