Lão Đại Huyền Học Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Nhà Hào Môn

Chương 29

Bên cạnh, Chử Ninh nhàn nhạt cất giọng: “Nhưng vừa rồi cậu chẳng phải nói không muốn bàn tiếp sao? Xét theo thứ tự, giờ nên là Khâu tổng đàm phán trước mới đúng.”

Khang chủ nhiệm nghe vậy, cảm thấy rất hợp lý, liền gật đầu đồng tình: “Đúng là như vậy.”

Kỷ Văn Bân: “???”

Mặt hắn cứng đờ, trừng mắt nhìn Khâu Trường Sinh, cuối cùng trong lòng dâng lên nỗi bất an cực độ. Hắn cắn răng, cố nén giận, nhìn thẳng vào Khang chủ nhiệm, buộc mình phải nói rõ quân bài cuối: “Nói thật với ông, công ty chúng tôi đã quyết định đầu tư một triệu tệ cho Đại học Đồng Thành! Ông chắc chắn không muốn bàn tiếp?”

Khang chủ nhiệm thoáng sững người, không giấu nổi kinh ngạc: “Một triệu tệ?”

Kỷ Văn Bân lạnh lùng “hừ” một tiếng, quyết định lật ngửa bài: “Chử tổng xem trọng Đại học Đồng Thành là vì nơi này đã đào tạo ra một nhân tài kiệt xuất cho Chử gia, đó là lý do dự án này được phê duyệt.”

Khang chủ nhiệm cau mày, nghi hoặc hỏi: “Nhân tài kiệt xuất? Ai vậy?”

Kỷ Văn Bân khẽ nhếch cằm, đầy kiêu ngạo: “Chử Tu Nhiên, ông không nhận ra sao?”

“Thì ra là cậu ta.” Khang chủ nhiệm nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia sáng, như vừa nhớ ra điều gì.

Xung quanh, các sinh viên bắt đầu thì thầm bàn tán: “Chử Tu Nhiên, chẳng phải là chủ tịch hội sinh viên ba khóa trước sao?”

“Nghe nói cậu ấy vừa đẹp trai, vừa có khí chất, quá khứ thì thăng trầm như bước ra từ tiểu thuyết vậy!”

“Không lâu trước còn được hào môn nhận về, trở thành thiếu gia nhà giàu, hình như rất được cưng chiều!”

“Ngưỡng mộ ghê!”

Bên cạnh, Khâu Trường Sinh: “…”

Hắn không nhịn được khẽ nhíu mày.

Rõ ràng là chuyện Chử thị muốn đầu tư cho trường để đánh bóng danh tiếng, nhưng dưới miệng lưỡi của gã Kỷ Văn Bân, lại bị biến thành một màn “hiếu tâm báo đáp” cao thượng vì Chử Tu Nhiên.

Nghe mà buồn cười!

Khâu Trường Sinh bật cười thành tiếng, chậm rãi buông một câu: “Chỉ một triệu tệ thôi à? Vậy tôi bỏ ra hai triệu.”

Kỷ Văn Bân nghe vậy, lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Khâu Trường Sinh như đang nhìn một kẻ điên: “Anh nói hai triệu là hai triệu? Anh nghĩ anh là chủ tịch công ty chắc?”

Khâu Trường Sinh nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy, tôi chính là.”

Vừa dứt lời, một giọng nói cung kính vang lên phía sau: “Khâu tổng, ngài ở đây à!”

Là trợ lý đặc biệt của Khâu Trường Sinh, người này đang cầm theo một chiếc khăn mỏng, vừa chen qua đám đông vừa cất giọng: “Ngài chủ tịch, tôi tìm ngài khắp nơi.”

Ngay khi trông thấy người vừa gọi hắn là “chủ tịch”, Kỷ Văn Bân lập tức cứng đờ. Đôi mắt hắn trợn tròn, não bộ chậm nửa nhịp để tiêu hóa sự thật.

Trợ lý bước nhanh đến bên cạnh Khâu Trường Sinh, lịch sự cúi đầu: “Khâu tổng, ngài cần tôi sắp xếp gì thêm không?”

Rồi vô tình thoáng thấy gương mặt Kỷ Văn Bân, trợ lý hơi sững người, sau đó gật đầu chào một cách tùy ý: “Ồ? Tiểu Kỷ, cậu cũng ở đây à?”

Kỷ Văn Bân: “???”

Trợ lý nói xong, liền lập tức trở lại bên cạnh Khâu Trường Sinh, nghiêm cẩn cúi đầu: “Chủ tịch, xe đã chuẩn bị sẵn, ngài cần lên đường ra sân bay ngay.”

Khâu Trường Sinh hờ hững “ừ” một tiếng, sau đó hờ hững liếc sang Kỷ Văn Bân, khóe môi khẽ nhếch.

Lúc này, sắc mặt Kỷ Văn Bân trắng bệch như tờ giấy, hai chân mềm nhũn suýt nữa khuỵu xuống.

Ngay khoảnh khắc đó, hiệu trưởng cùng một đoàn lãnh đạo nhà trường cũng vừa vội vã chạy tới, sắc mặt biến đổi khi nghe Khang chủ nhiệm báo lại đầu đuôi sự việc.

Trước ánh mắt của toàn bộ lãnh đạo nhà trường, Khâu Trường Sinh vẫn bình thản ung dung, lễ độ trò chuyện đôi câu, sau đó thẳng thắn nói: “Về việc đầu tư, tôi giao cho trợ lý của tôi theo sát bàn bạc với quý trường.”

Tiếp đó, hắn nhìn về phía Chử Ninh, ánh mắt lấp lóe ý cười: “Còn nữa tôi rất yêu thích dự án quầy sáng tạo nhỏ này của cậu ấy. Sau này, tôi có ý định hợp tác lâu dài với cậu ấy. Rất mong nhà trường tạo điều kiện và ủng hộ dự án của cậu ấy.”

Toàn bộ ánh mắt của hội đồng lãnh đạo lập tức dồn cả vào Chử Ninh, ánh nhìn đã hoàn toàn đổi khác.

“…” Chử Ninh ngớ người: “Hợp tác? Tôi?”

Cậu còn chưa kịp hiểu mình sắp hợp tác cái gì, đã nghe Khâu Trường Sinh khẽ cười, nhẹ giọng: “Về chi tiết hợp tác, tôi sẽ đích thân bàn bạc với cậu. Mong cậu cho tôi chút thể diện.”

Chử Ninh: “A?”

Chỉ một chữ, nhưng xung quanh, ánh mắt của tất cả các lãnh đạo đều ngập tràn sự tán thưởng, hệt như vừa phát hiện ra “nhân tài tương lai” của nhà trường.

Mà lúc này, các sinh viên còn đang thảo luận sôi nổi, thì thào bàn tán:

“Khâu tổng, đó chẳng phải là chủ tịch Trường Sinh Khoa Kỹ, công ty trò chơi đình đám sao?”

“Nghe nói công ty của ông ấy đứng trong top 10 doanh thu toàn cầu suốt ba năm liền đấy!”

“Trụ sở chính còn chiếm nguyên một tòa cao ốc trung tâm ở thành phố này!”

“Chậc… Chử Ninh lợi hại quá!”

Khâu Trường Sinh, với tư cách là CEO kiêm cổ đông lớn nhất của Trường Sinh Khoa Kỹ, thân phận và giá trị tài sản của hắn đã quá rõ ràng, không cần bàn cãi.

Mà một sinh viên được nhân vật tầm cỡ như vậy công khai ngỏ ý hợp tác, đám lãnh đạo nhà trường chỉ còn biết thầm cảm thán:

— Vị Chử đồng học này… có khi nào là thiên tài IT, kỹ thuật giỏi đến mức được đại lão để mắt tới chăng?

Chử Ninh: “…”

Có một khả năng, liệu họ có từng nghĩ rằng hắn là đang nhắm vào bùa An Thần của mình không?

Nhìn ánh mắt nóng rực của các lãnh đạo, Chử Ninh đột nhiên cảm thấy… hơi ngượng ngùng.

Khâu Trường Sinh nói muốn hợp tác, chẳng những chủ động trao đổi phương thức liên lạc, mà còn một hơi thu mua toàn bộ số bùa An Thần mà Chử Ninh hiện có.

Thấy đối phương thanh toán nhanh gọn, sảng khoái, Chử Ninh vui vẻ rút ra thêm một tấm bùa Trầm Ngủ, coi như quà khuyến mãi, hào phóng phất tay: “Cái này tặng anh, không lấy tiền!”

Khâu Trường Sinh cúi đầu nhìn tấm bùa Trầm Ngủ trên tay, bỗng nhiên lặng thinh. Trong lòng thầm nghĩ: