Lão Đại Huyền Học Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Nhà Hào Môn

Chương 28

Lời vừa dứt, những người qua đường không rõ sự tình lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Chử Minh Minh, ánh nhìn lộ rõ sự không tán thành.

Chử Ninh thấy vậy, khẽ nhíu mày, gọi Chử Minh Minh lại gần mình, sau đó quan sát Kỷ Văn Bân, cười nhạt chào hỏi:

“Kỷ Văn Bân, cảm giác xui xẻo mỗi ngày có vui không?”

Kỷ Văn Bân sầm mặt, tưởng mình nghe lầm: “Cậu nói gì?”

Vừa trông thấy Chử Ninh, hắn liền nhớ đến cánh tay bị gãy cùng mấy lần suýt gặp Diêm Vương, tức khắc quay phắt sang Khang chủ nhiệm, nghiến răng nói:

“Hôm nay tôi đại diện Chử tổng, chân thành đến bàn chuyện đầu tư cho khu chợ với nhà trường, mà sinh viên của các người chính là dùng thái độ này để tiếp đãi khách quý sao?”

Hắn cười lạnh, bồi thêm một câu: “Tôi thấy, chuyện đầu tư này cũng chẳng cần bàn nữa!”

Khang chủ nhiệm sắc mặt trầm xuống, nhíu mày: “Kỷ tổng, tôi không rõ cậu có khúc mắc gì với sinh viên này, nhưng chuyện đầu tư là công việc công, mong cậu…”

Kỷ Văn Bân cười gằn, giọng chua cay:

“Tôi nói thẳng luôn! Một là hôm nay trường các người lật cái sạp của cậu ta, đuổi học cậu ta. Hai là, khỏi cần nói đến đầu tư nữa!”

Giọng nói quyết liệt, uy hϊếp trắng trợn.

Khang chủ nhiệm nghiêm mặt, dứt khoát từ chối: “Không được. Sinh viên này không phạm sai lầm nghiêm trọng, trường không có lý do gì để buộc thôi học.”

Nghe vậy, Chử Ninh hơi ngạc nhiên, không ngờ Khang chủ nhiệm lại là người chính trực, lòng không khỏi nảy sinh chút thiện cảm.

Kỷ Văn Bân tức đến phát điên với sự cứng đầu của lão già này, lập tức rút điện thoại gọi cho hiệu trưởng, thẳng thừng tuyên bố: “Chuyện đầu tư khỏi cần bàn nữa, Chử thị quyết định hủy dự án.”

Hiệu trưởng vừa cúp điện thoại, đầu óc vẫn còn mơ hồ mấy phút, rồi lập tức gọi cho Khang chủ nhiệm, giọng nghiêm khắc chất vấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Khang chủ nhiệm vừa định giải thích thì đúng lúc này, một người vốn đang ngủ gục trên bàn khẽ cựa mình, rồi chậm rãi mở mắt.

Khâu Trường Sinh ngái ngủ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khang chủ nhiệm, liền theo bản năng gật nhẹ một cái.

Không ngờ, Khang chủ nhiệm lập tức sững người.

Ông dụi dụi mắt, tựa hồ không dám tin, sau đó hít sâu một hơi, mặt đầy kinh ngạc hỏi: “Ngài là Khâu tổng của Trường Sinh Khoa Kỹ?”

“Phải.” Khâu Trường Sinh khẽ gật đầu, lúc này đã tỉnh táo hơn đôi chút.

Hắn xoa xoa bờ vai mỏi nhừ, ánh mắt thoáng lướt qua Chử Ninh, giọng nói mang theo vài phần kính trọng: “Tôi ngủ rất ngon, chỉ là ồn quá.”

Nếu không bị làm phiền, hắn còn muốn ngủ thêm một lát nữa.

Chử Ninh mỉm cười đáp: “Khâu tiên sinh, ngủ ngon là tốt rồi.”

Khâu Trường Sinh dù còn ngái ngủ nhưng là người từng lăn lộn trên thương trường, nhạy bén vô cùng. Vừa tỉnh dậy, hắn lập tức cảm nhận được bầu không khí xung quanh có gì đó không đúng.

Cảnh tượng trước mặt lập tức lọt vào mắt hắn:

Một người đàn ông trung niên, chính là Khang chủ nhiệm, đang đứng sát bên, vừa cầm điện thoại vừa hạ giọng, thái độ rõ ràng là đang bị khiển trách.

Còn ở phía trước, một gã tóc bóng nhẫy vì bôi sáp đang đứng chễm chệ, vẻ mặt ngạo mạn, dáng vẻ hệt như kẻ tiểu nhân đắc chí.

Giọng Khang chủ nhiệm khi nói điện thoại không hề nhỏ, chỉ nghe mấy câu, Khâu Trường Sinh đã nhanh chóng đoán được đầu đuôi sự việc.

Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó ánh mắt cổ quái nhìn sang Chử Ninh, hỏi: “Tức là, công ty của gã kia muốn đầu tư cho trường, nhưng vì ân oán cá nhân với cậu, nên hắn định lật kèo?”

Chử Ninh gật đầu xác nhận, mặt lộ vẻ chán chường.

Không cần nói thêm, hắn đã quá hiểu rõ: Kỷ Văn Bân đang cố tình lấy việc công báo thù riêng, mượn chuyện đầu tư gây sức ép, ép trường phải đuổi học cậu.

Chỉ tiếc, ban lãnh đạo nhà trường lại là những người cứng cỏi, không chịu cúi đầu trước trò hăm dọa, khiến Kỷ Văn Bân thẹn quá hóa giận, lỡ miệng buông lời tuyệt giao.

Nhưng trò tiểu xảo này nghĩ mà buồn cười.

Một dự án đầu tư lớn như vậy, há lại là thứ mà một tên quản lý nhỏ bé như Kỷ Văn Bân có thể tự mình định đoạt?

Chử Ninh thản nhiên quan sát, cậu biết rõ Kỷ Văn Bân chỉ đang chờ ban lãnh đạo nhà trường cho hắn một bậc thang để xuống nước.

Đương nhiên, tốt nhất là bậc thang ấy phải kèm theo việc đuổi học cậu.

Khâu Trường Sinh đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, vài câu đã hiểu rõ tình thế.

Hắn liếc nhìn Kỷ Văn Bân, trong lòng không khỏi dâng lên chút cảm khái:

— Anh bạn, cậu thật sự là đắc tội sai người rồi.

Đã từng trải nghiệm uy lực của bùa An Thần, hắn không hề cho rằng Chử Ninh sẽ bị một cơn sóng gió nhỏ bé thế này làm khó.

Nhưng mà…

Khâu Trường Sinh suy nghĩ chốc lát, sau đó đứng dậy, bước tới bên cạnh Khang chủ nhiệm, giọng nói đầy nhiệt thành:

“Nghe nói quý trường đang tìm kiếm thêm nhà đầu tư? Nếu không phiền, tôi cũng rất muốn bàn về một dự án hợp tác với quý trường.”

Ngữ điệu chân thành, tuyệt đối không giống như đang nói chơi.

Khang chủ nhiệm sững người, đến mức quên cả hiệu trưởng còn đang nói trong điện thoại, kinh ngạc hỏi: “Khâu tổng, ngài thực sự muốn đầu tư cho trường chúng tôi sao?”

“Ừm.” Khâu Trường Sinh gật đầu, giọng mang theo ý cười: “Chỉ sợ có người không vui thôi.”

Hắn liếc qua Kỷ Văn Bân, sau đó lại nhìn Khang chủ nhiệm, nghiêm túc bổ sung:

“Nhưng theo tôi thấy, quý trường hoàn toàn xứng đáng để đầu tư.”

Thật ra, từ lâu Khâu Trường Sinh đã bị uy lực của bùa An Thần thuyết phục. Trong lòng hắn, Chử Ninh chính là một cao nhân huyền môn thực thụ. Hiện tại, cao nhân này lại đang học tại Đại học Đồng Thành, thế này chẳng phải là cơ hội tốt để đầu tư trước, kết giao sau hay sao?

Mất gì mà không tranh thủ cơ hội này để tăng thiện cảm!

Lần này, đến lượt Kỷ Văn Bân mất bình tĩnh, giọng điệu đầy hoảng loạn: “Khoan đã! Dự án đầu tư này là do Chử thị chúng tôi bàn bạc trước!”

Ánh mắt mọi người lại lần nữa đổ dồn về phía hắn.