[ABO] Lá Thu Rơi Vào Lúc Hừng Đông

Chương 22: Gặp gỡ Thời Viễn

Chương 22: Gặp Gỡ Thời Viễn

Thiếu niên ngạc nhiên, cắn môi:

“Vì sao?”

Khải An điềm nhiên đáp:

“Ngươi không hiểu rằng khi một người rơi vào cảnh tuyệt vọng, cái đói sẽ làm họ quên mất lý trí.”

“Khi ngươi cho một người, những người khác sẽ không cảm thấy biết ơn, mà chỉ cảm thấy bất công.”

“Ngươi nghĩ họ là những kẻ xấu sao? Không. Nhưng khi đói, ai cũng có thể trở thành ác quỷ.”

Thiếu niên lặng thinh, dường như đang suy nghĩ.

Khải An thở dài, vỗ nhẹ vai cậu ta:

“Lần sau, nếu muốn giúp họ, hãy nghĩ cách tốt hơn. Đừng để lòng tốt của mình biến thành nguyên nhân khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.”

Thiếu niên nhìn cậu chằm chằm, rồi chậm rãi gật đầu.

“Ta… hiểu rồi. Cảm ơn ngài.”

Sau khi rời khỏi xóm ngụ cư một đoạn khá xa, cả hai cùng ngồi chung xe ngựa, trong khi hai hiệp sĩ đã xuống xe và thuê hai con ngựa cưỡi theo sau.

“Ngươi tên gì?” Khải An hỏi.

Thiếu niên mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:

“Ta là Thời Viễn. Còn ngài?”

Khải An chớp mắt, nhưng nhanh chóng đáp:

“Ta là Đỗ Khải An.”

Cậu không thể để lộ thân phận thật sự của Băng Niệm.

Thời Viễn tròn mắt, có vẻ hơi kinh ngạc:

“Đỗ? Ngài không phải người thủ đô à?”

Khải An bình tĩnh gật đầu:

“Không, ta là con của một gia đình quý tộc nhỏ thôi.”

Thời Viễn cười bí hiểm:

“Ngươi có vẻ không giống với quý tộc bình thường.”

Khải An cười nhạt:

“Thế à? Mà không cần dùng kính ngữ đâu. Tước vị của ta không lớn."

Thời Viễn chống cằm, suy nghĩ một lát, rồi phì cười:

“Được, tôi thích sự thoải mái của cậu."

Khải An cũng không đáp lại, chỉ mỉm cười.

Sau vài câu trò chuyện, không khí giữa hai người trở nên thoải mái hơn.

Thời Viễn đột nhiên cười tủm tỉm, giọng kéo dài đầy ẩn ý:

“Nếu nói đến quý tộc, thì phải kể đến mấy Alpha đẹp trai của thủ đô rồi.”

Khải An khựng lại, bật cười:

"Cậu thích Alpha à?”

Thời Viễn bật cười khúc khích:

“Ta là Omega mà, dĩ nhiên là thích các Alpha rồi.”

Khải An chớp mắt.

Dạo này cậu gặp Omega nhiều thật.

Nhưng cậu nhận ra một điều kỳ lạ là cậu chưa thấy một Bezigma nào cả.

“Dạo này toàn gặp Omega.” Khải An lầm bầm

Thời Viễn ngạc nhiên thốt lên: "Ôi, Bezigma chiếm tới 50% trong tổng số đó ạ, việc này chưa tính beta. Còn Omega chỉ chiếm 20% thôi. Nhắc tới Omega trội thì là con số 3% thôi đấy!".

Khải An mới sực nhớ lại, bản thân cậu là quý tộc. Mới mấy ngày nay đi tiệc tùng do Hứa Hinh Trang tổ chức là tiệc dành cho Alpha là chủ yếu nên không thấy Bezigma là đúng rồi. Với lại, cậu lại không thường để ý nên mới không thấy Bezigma. Khải An đôi lúc chìm đắm vào giới tính giống ở Trái Đất.

Ở thế giới này, con người được phân hóa thành sáu giới tính:

Alpha nam/nữ – Mạnh mẽ, có pheromone áp đảo.

Omega nam/nữ – Dịu dàng, pheromone xoa dịu Alpha.

Bezigma nam/nữ – Trung tính, không bị pheromone ảnh hưởng quá mạnh.

Kết đôi phổ biến:

Alpha nam × Omega nữ

Alpha nữ × Omega nam

Bezigma nam × Alpha nữ

Bezigma nữ × Alpha nam

Alpha nữ × Alpha nam (yêu cầu cả hai đều đặc tính trội hoặc một trong hai phải trội)

Omega nam × Bezigma nữ

Omega nữ × Bezigma nam

Omega nữ × Omega nam (bị cấm do đứa trẻ sinh ra sẽ yếu, dễ chết và dị tật do không tương thích)

Bezigma có thể mang thai, nhưng tỷ lệ rất thấp.

Beta là trạng thái chưa phân hóa, thường chỉ có ở trẻ em dưới 12 tuổi.

Băng Niệm hiện tại được xem là Beta, nhưng thực chất…

Bác sĩ từng chẩn đoán cậu đã là Bezigma từ năm 15 tuổi. Băng Niệm vốn chưa phân hoá khi trải qua cơn sốt được cho là kỳ sốt phát tình đầu tiên.

Khải An lầm bầm chửi rủa tên bác sĩ.

Lúc thì bảo Băng Niệm phân hoá không được thì thôi đi, đến năm 15 tuổi lại bảo cậu ấy là Bezigma vô dụng. Tại lão mà Băng Niệm chịu sự kỳ thị này.

Hai người tiếp tục trò chuyện, cười đùa về các Alpha nổi bật của thủ đô, đến khi xe ngựa dừng lại trước khu lính đánh thuê.

Thời Viễn xuống xe, quay lại cười:

“Hôm nay thật sự rất vui. Nếu có dịp, chúng ta gặp lại nhé?”

Khải An mỉm cười, gật đầu:

“Được.”

Thời Viễn vẫy tay tạm biệt, rồi nhanh chóng bước vào khu lính đánh thuê.

Khải An nhìn theo bóng dáng cậu ta, ánh mắt thoáng hiện lên chút suy tư.

Sau khi chia tay Thời Viễn, Khải An trở về biệt thự của An Nhiên phu nhân.

Vừa bước vào cửa, cậu đã thở dài một hơi, cảm giác nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

“Chuyến đi này thật sự thú vị.” Cậu thì thầm.

An Nhiên phu nhân nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa:

“Xem ra con đã có khoảng thời gian vui vẻ.”

Khải An gật đầu, lấy ra một lọ nghệ nhỏ, đặt vào tay phu nhân:

“Đây là quà cho phu nhân. Ta từng nói với người về công dụng của nghệ rồi đấy.”

An Nhiên phu nhân mỉm cười, cẩn thận nhận lấy:

“Ta rất thích. Cảm ơn con.”

Cậu cũng không quên xin phu nhân hai quyển sách lãng mạn trong thư viện.

Phu nhân không khỏi bật cười, nhưng vẫn đưa sách cho cậu.

Người hầu già đứng bên cạnh khẽ thở dài, lắc đầu:

“Thật hiếm thấy một thiếu niên quý tộc mà vẫn còn giữ được sự hồn nhiên như vậy.”

An Nhiên phu nhân nhìn Khải An, ánh mắt thoáng chút hoài niệm:

“Có lẽ… sự phức tạp của cuộc đời đã khiến người ta quên đi bản chất thật của mình.”