Chương 23: Trở về thủ đô
Tối hôm đó, Khải An ngồi bên cửa sổ, lật từng trang sách, đọc những dòng chữ đầy tình cảm.
Ánh trăng len qua khung cửa, phủ lên bàn một lớp ánh sáng bạc mờ nhạt.
Cậu không phải là một kẻ thích mơ mộng.
Nhưng không hiểu sao, khi đọc những câu chuyện này, cậu lại cảm thấy lòng mình có chút nhẹ nhõm.
Dẫu cuộc sống có phức tạp đến đâu, vẫn có những con người tin vào tình yêu và hy vọng.
Cậu chợt nhớ đến Thiên Vũ.
Nếu ngày đó, cậu đủ can đảm để thổ lộ, liệu mọi chuyện có khác đi không?
Cậu cười nhạt, gấp sách lại.
Không có nếu như.
Cậu đã bước vào một thế giới mới. Và cậu sẽ không lãng phí cơ hội lần này.
Ngày mai, cậu sẽ rời Đông Lư, quay về thủ đô.
Một chương mới đang chờ đợi phía trước.
Ánh bình minh vừa hé lên. Khải An cùng năm người hầu của mình đã chuẩn bị xong đồ đạc rồi chất lên xe.
Trước khi đi, Khải An không quên chào tạm biệt vị phu nhân chủ trọ:
“Cảm ơn phu nhân. Nếu có dịp, con sẽ gửi một món quà từ thủ đô đến tặng người.”
An Nhiên phu nhân hiền hòa đáp: "Con có lòng là được rồi. Được biết con, ta lấy làm vui. Hy vọng con có thể gửi thư cho ta!"
Khải An vui vẻ đáp như đang nói chuyện với người mẹ hiền từ: "Chắc rồi ạ! Phu nhân, giữ gìn sức khoẻ!"
Nói rồi, Khải An lên xe ngựa rời đi. Cảm xúc lúc này có chút hụt hẫng.
Sau nhiều ngày rời xa thủ đô, Khải An cuối cùng cũng quay trở về Vũ phủ.
Xe ngựa dừng lại trước cánh cổng cao lớn, hai bên lính gác mặc giáp chỉnh tề.
Cậu bước xuống xe, ngước nhìn tòa dinh thự trước mắt.
Vẫn vậy, mọi thứ chẳng có gì thay đổi.
Sự uy nghiêm và trang hoàng của một gia tộc chiến công lẫy lừng.
Cửa chính mở ra, một nữ hầu cúi đầu cung kính:
“Nhị thiếu gia đã về.”
Trong phòng khách, một bóng dáng phụ nữ ngồi nhàn nhã bên bàn trà.
Mẹ của Khải An.
Bà mặc một bộ váy lụa thêu hoa thanh nhã, tóc búi gọn gàng, ngón tay thon dài cầm chén trà sứ tinh xảo.
Sự cao lãnh đúng khí chất của một Alpha nữ.
Khải An chờ đợi một chút phản ứng từ bà.
Nhưng bà chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống.
Không một nụ cười, không một lời hỏi han.
Giống như việc cậu trở về… chẳng có gì quan trọng.
Khải An cười nhạt trong lòng.
Vẫn như cũ.
Cậu hành lễ một cách chuẩn mực:
“Thưa mẹ!”
Phu nhân gật đầu nhẹ, chỉ nói một câu đơn giản:
“Con về rồi thì nghỉ ngơi đi.”
Rồi bà không nói thêm gì nữa.
Khải An cúi đầu, xoay người rời đi, trong lòng không gợn lên chút cảm xúc nào.
Cảm xúc của Băng Niệm dần ngấm vào cậu. Băng Niệm đã quen rồi.
Sau khi thoát khỏi bầu không khí lạnh nhạt kia, Khải An nhanh chóng tìm đến chỗ Vũ Thương Hàn.
Anh trai cậu vừa từ doanh trại trở về nhà vào tuần trước. Chưa kịp nghỉ ngơi, anh đã phải báo cáo tình hình cho hoàng đế. Còn rất nhiều vấn đề cần phân tích kĩ lưỡng.
Vũ Thương Hàn mặc một bộ trang phục màu đen không kém phần sang trọng, ngực vẫn cài huân hàm chiến công.
Thấy Khải An bước vào, Thương Hàn khẽ nhướn mày, khoanh tay trước ngực:
"Cơi đủ rồi à?"
Khải An cười cười:
“Anh hai, sao anh lúc nào cũng nghĩ em ham chơi thế?”
“Thế không phải à?” Thương Hàn cười nhạt, nhéo nhẹ trán cậu.
“Anh đã bảo đừng ham chơi. Cố ý nhắc em về sớm rồi.”
Khải An xoa xoa trán, bĩu môi:
“Nhưng mà Đông Lư vui lắm đó, anh biết không? Ở đó có rất nhiều Omega mê anh lắm.”
Vừa dứt lời, Thương Hàn lập tức khựng lại, hơi ho khan một tiếng.
“Cái gì mà mê anh? Đừng có nói lung tung!”
Khải An phì cười, chọc ghẹo:
“Em nói thật mà! Người ta cứ nhắc mãi ‘Vũ đại thiếu gia thật uy nghiêm, thật mạnh mẽ’ các thứ ấy.”
Thương Hàn cảm thấy hơi ngượng, gõ nhẹ vào trán cậu lần nữa:
“Đừng nói bậy! Mà thôi, em về rồi thì đừng có gây chuyện nữa, biết chưa?”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ cửa.
“Nhị thiếu gia này ơi, đừng làm phiền anh hai nữa.”
Khải An quay đầu, nhìn thấy Tranh Dạ đang đứng khoanh tay trước cửa.
Ánh mắt cậu ta đầy vẻ khó chịu, giọng nói lạnh lùng.
“Anh hai vừa trở về, anh ấy còn nhiều việc quan trọng phải làm, không rảnh nghe anh nói nhảm.”
Khải An thoáng chớp mắt, rồi lập tức bật "skill mỏ hỗn" của Băng Niệm.
Cậu cười lạnh, ánh mắt cao ngạo lướt qua Tranh Dạ.
“Ồ? Vậy em đến đây làm gì? Hơn nhau mấy tuổi mà sao lắm mồm thế? Còn tưởng em lớn tuổi hơn cả anh!”
Tranh Dạ cắn môi, khuôn mặt hơi tái đi.
Thương Hàn chứng kiến cảnh này, không khỏi khẽ thở dài.
"Hai đứa là sinh đối đấy mà sao suốt ngày như chó với mèo thế?"
Anh nhìn Khải An bằng ánh mắt có chút xót xa.
Chỉ có anh mới thấy được dáng vẻ đáng yêu và tự nhiên của Khải An.
Nhưng trước mặt người khác, cậu lại khoác lên mình chiếc mặt nạ kiêu ngạo.
Anh biết, đó không phải là con người thật của em trai mình.
Nhưng anh không hề biết rằng, Băng Niệm ngày xưa đã không còn nữa.
Người trước mặt anh lúc này… đã là Khải An.
Tranh Dạ không vui, hừ lạnh rồi xoay người rời đi.
P/s: Nếu yêu thích, vui lòng theo dõi hoặc để lại bình luận hay đề cử để Sa duy trì up trên web nhé