Chương 21: Giai Điệu Của Số Phận
Khải An đứng yên, mắt chăm chú nhìn nhành Liễu Ngọc Bích trong tay.
Ánh sáng lục nhạt tỏa ra từ từng phiến lá nhỏ, tạo thành những làn sóng mỏng manh trong không khí.
Nó không nóng, không lạnh, nhưng khi chạm vào, Khải An có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng thuần khiết chảy qua da thịt.
Cậu lật nhành liễu, ngắm nhìn từng đường vân tinh xảo.
Một tạo vật của thần linh.
Một món quà từ Liễu Thần, mang theo quyền năng thanh tẩy.
Có thứ này thì cơ hội sống sót của cậu nâng cao hơn.
Cậu đưa tay lên, lẩm bẩm:
“Mở kho đồ.”
Ngay lập tức, một luồng sáng mờ xuất hiện trước mặt cậu, mở ra một giao diện trong suốt.
[Đang duyệt lệnh...
Hiện tại Ngài có một kho trống gồm 25 ô chứa.]
"Lưu trữ Liễu Ngọc Bích!"
Xoẹt.
Thánh Khí biến mất ngay tức khắc.
Hai hiệp sĩ tròn mắt nhìn, họ thắc mắc lắm nhưng không dám làm phiền chủ nhân.
[Lưu trữ thành công. Tiến hành quét nhận diện vật phẩm.
Liễu Ngọc Bích: nhành liễu của Liễu Thần - vật phẩm phi phàm cấp thánh.
Ưu điểm: Chữa trị và thanh tẩy, cung cấp sinh lực và kêu gọi lên sinh khí.
Nhược điểm: Người dùng phải trả giá tùy vào mức độ sử dụng.
Lưu ý: Vật phẩm không có khả năng ban sinh lực cho người chết, cũng không có khả năng hồi sinh người chết.
Hiệu ứng đặc biệt: uy áp của thánh.]
"Đóng đi!" Khải An lầm bầm rồi quay sang nhìn hai hiệp sĩ đang đợi mình.
Hai hiệp sĩ nhìn chằm chằm vào vào nhau rồi một hiệp sĩ mạnh dạn lên tiếng hỏi.
Phan Thiết Bình nhíu mày:
"Nhị thiếu gia… vật ngài vừa cầm… biến đâu mất rồi?"
Lại Chính Công gật đầu, tán đồng:
"Chúng ta đều thấy ngài cầm nó. Không lẽ nó có chân chạy mất?"
Khải An nghe Công Chính nói mà sững người ra rồi lườm họ một cái.
Không Khải An không ngờ đầu óc của Công Chính phong phú đến vậy.
Sau khi rời khỏi khu rừng, hai hiệp sĩ thuê một chiếc xe ngựa loại thường để vào lại thị trấn. Con đường đi vòng qua một xóm ngụ cư nhỏ, khác với con đường lúc ba người vào khu rừng.
Con đường này trông có vẻ tắt hơn nhưng ít người đi vì người ta ngại cái gọi là xóm dân ngụ cư.
Khải An bất giác nhìn ra cửa sổ xe.
Trước mắt cậu, một vùng đất hoang tàn trải dài.
Những căn nhà xiêu vẹo, vách tường nứt nẻ, rơm rạ lợp tạm bợ trên mái.
Không khí nơi đây nặng nề, không có lấy một tiếng cười, chỉ có sự im lặng hoang sơ đượm buồn.
Những con người trơ xương, quần áo rách nát, đôi mắt đυ.c ngầu vì tuyệt vọng.
Những đứa trẻ gầy gò, đôi chân trần bám đầy bùn đất, ngồi co ro dưới mái hiên dột nát.
Xa hơn một chút, một người đàn ông trung niên ngồi bệt dưới gốc cây, tay run rẩy gặm nhai một nhánh cây khô như thể đó là bữa ăn cuối cùng.
Cảnh tượng này…
Khải An cảm thấy lòng mình quặn lại.
Khải An trước đây khi còn là học sinh người Việt, cậu được học và được nghe đến nhiều mảnh đời khốn khổ vào thời phong kiến và nửa phong kiến. Những trang sách miêu tả những số phận cùng cực đến tuyệt vọng mà không có lối giải thoát. Khải An liên tưởng qua câu chữ. Giờ đây, cảnh tượng mà cậu vốn thường liên tưởng trong sách lại hiện hữu trước cậu.
Đúng là sự đau đớn đời người thì không gì tả hết được.
Khải An hồi ức về tác phẩm truyện ngắn "Vợ Nhặt". Nhà văn Kim Lân đã khắc họa rõ nét sự khốn khổ của con người trong nạn đói năm 1945.
Trong truyện, nạn đói đã biến con người thành những cái bóng vất vưởng, lang thang trên đường, bấu víu vào chút hy vọng mong manh nhất để sống sót.
Một người đàn ông nghèo khổ chỉ vì mời một bữa bánh đúc mà có ngay một người vợ theo về.
Câu chuyện ấy vừa xót xa, vừa đau đớn, phơi bày sự tàn khốc của cái đói, khi con người chỉ còn da bọc xương, sẵn sàng bám víu vào bất cứ ai để mong tồn tại. Bởi thế mới thấy, dân tộc xưa đã khốn khổ đến nhường nào.
Và giờ đây, cảnh tượng trước mắt cậu chẳng khác gì một phiên bản thực tế của "Vợ Nhặt".
Một đế quốc hùng mạnh như Vân Hi, nhưng vẫn có những con người phải giành giật từng hạt gạo để sống.
Cậu thở dài, siết nhẹ tay.
Cậu muốn giúp.
Nhưng…
Cậu biết rõ bố thí không phải cách giải quyết.
Nếu cậu cho một người, những người khác sẽ lao vào tranh giành.
Cậu không thể thay đổi cuộc đời họ chỉ bằng một chút tiền lẻ.
Cái cần thay đổi là cả một hệ thống đất nước.
Nhưng…
Liệu cậu có thể làm gì đây? Thân cậu còn lo chưa xong. Cái mạng của cậu cân lên được mấy ký chứ? Đối với tình hình hiện tại, quả thật khó nói.
"Nhị thiếu gia?"
Phan Thiết Bình lên tiếng, ánh mắt đầy cảnh giác.
Khải An lắc đầu, tiếp tục giục ngựa đi.
Nhưng ngay lúc đó...
“Buông tôi ra!”
Một tiếng hét vang lên từ phía trước.
Khải An lập tức thò đầu ra cửa sổ nhìn lại.
Ở giữa con đường, một đám người đang xô đẩy một thiếu niên.
Thiếu niên ấy mặc một bộ y phục sạch sẽ, có vẻ là một người giàu có đi ngang qua đây.
Nhưng có lẽ vì thấy cảnh nghèo khổ, cậu ta đã dừng lại và phát thức ăn hoặc tiền cho họ.
Và giờ, những người kia đang không buông tha cậu ấy.
"Ta đã cho các người rồi! Sao còn muốn lấy hết của ta?!"
Một người đàn ông hốc hác túm lấy cổ áo thiếu niên, giật mạnh:
"Nếu đã cho, thì cho luôn đi! Đừng có keo kiệt!"
Những người khác cũng lao vào, cố giật lấy túi vải trên tay thiếu niên.
Khải An nheo mắt.
Ngu ngốc.
Dù có lòng tốt nhưng cậu ta đã phạm sai lầm nghiêm trọng nhất khi giúp đỡ người khác mà không hiểu rõ bản chất con người, không hiểu rõ quy luật sẽ vận hành.
Khi cái đói lên đến đỉnh điểm, lòng biết ơn trở thành một thứ xa xỉ.
Khải An khẽ nhếch môi, giọng trầm xuống:
"Bình, Công. Giải tán đám đông đó."
Hai hiệp sĩ không cần đợi lệnh thứ hai.
Họ lập tức bảo người phu xe dừng lại và rồi xuống ngựa. Họ đồng thời rút kiếm, tiến lên phía trước.
"Tất cả dừng lại." Phan Thiết Bình lạnh giọng.
"Nếu còn tiếp tục, đừng trách đường kiếm vô tình."
Lại Chính Công giơ tay, đẩy mạnh một kẻ đang túm lấy thiếu niên.
"Tội xúc phạm quý tộc đáng tội gì đây?"
Đám người khựng lại, ánh mắt vừa sợ hãi vừa căm giận.
Thiếu niên thở dốc, vẻ mặt còn lưu chút nỗi sợ.
Khải An thở dài, chậm rãi tiến lên.
"Đưa cậu ta lên xe!"
Trên xe ngựa, cậu thiếu niên ngồi ngay ngắn. Cậu ta cúi đầu:
"Rất cảm ơn thiếu gia đã giúp đỡ!"
Khải An nhìn thẳng vào thiếu niên, giọng điềm tĩnh:
"Ngươi đã làm sai ngay từ đầu rồi."
Thiếu niên lòng chua xót:
"Ta chỉ muốn giúp họ! Sao lại...!"
Khải An hiểu nỗi sốc của thiếu niên, cậu đồng cảm an ủi cũng xen phần nói về quy luật cuộc sống.
"Ngươi giúp họ, nhưng lại không hiểu rằng lòng tốt có thể gϊếŧ người."
P/s: Sa sẽ cố gắng viết dung lượng dài hơn vào chương thứ 26 về sau. Hiện tại đã có chương 25 nhưng giờ nếu gộp, Sa sẽ bị rối và lỗi chương ở các web khác ạ. Mong các độc giả thông cảm. Xin chân thành cảm ơn.