Chương 20: Tiếng hát rừng sâu
Lời ca vang lên nhẹ nhàng, như tiếng thì thầm của gió qua từng tán lá, len lỏi vào những kẽ hở của thời gian, đánh thức những linh hồn ngủ quên.
"Gió thì thầm qua từng nhánh lá,
Mang theo những ký ức xa xôi.
Tình yêu không phải ràng buộc hay nỗi đau,
Mà là ánh sáng dịu dàng, ôm lấy trái tim ta."
Khi Khải An cất tiếng hát, không chỉ đánh thức Liễu Thần mà còn khơi dậy những cảm xúc sâu thẳm trong chính mình, tình yêu của cậu với Thiên Vũ.
"Hãy yêu như dòng suối chảy về sông,
Không giữ lấy nhưng cũng không rời xa.
Tình yêu là cơn mưa, là ánh nắng,
Dù có đi xa, vẫn mãi trong lòng nhau.
Lá rơi xuống không hề nuối tiếc,
Vì biết xuân sẽ lại ghé qua.
Hãy tha thứ, hãy buông tay nhẹ nhàng,
Vì yêu thương không phải là sở hữu."
Khải An cảm thấy tim mình nghẹn lại.
Một hình ảnh bất chợt hiện lên trong tâm trí cậu.
Thiên Vũ.
Người con trai ấy…
Người đã từng đứng bên cậu dưới những tán cây già, cùng nhìn lên bầu trời đầy sao.
"Này, An, sau này cậu định yêu ai?"
"Chắc là một người tốt, biết bao dung tớ."
"Nhưng cậu vốn đã tốt rồi mà?"
Lúc ấy, Khải An chỉ bật cười, không trả lời.
Nhưng giờ đây, giọng nói đó lại vọng về như một mảnh ký ức không thể phai mờ.
Một tình yêu không cần được đáp lại.
Một tình cảm dịu dàng, nhưng đau đến tận cùng.
Giọng hát của Khải An trở nên nhẹ nhàng hơn, sâu lắng hơn, như thể cậu đang hát không chỉ cho Liễu Thần, mà còn cho chính mình.
"Có những người ta chỉ có thể yêu trong thinh lặng,
Như ánh trăng chỉ có thể soi sáng đêm dài.
Dù không thể nắm tay nhau đến tận cùng,
Nhưng trái tim vẫn luôn hòa chung một nhịp."
Bãi đất trống như thở ra một hơi dài, nhẹ nhàng và ấm áp.
Hai hiệp sĩ đứng yên, không dám thở mạnh.
Phan Thiết Bình khẽ cau mày, như thể có điều gì đó không ổn.
"Dù không hiểu lời bài hát nhưng giai điệu của nó thật sao xuyến!"
Lại Chính Công nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt sắc bén nhưng lại ẩn chứa sự dao động.
"Hãy yêu như dòng suối chảy về sông,
Không giữ lấy nhưng cũng không rời xa.
Tình yêu là cơn mưa, là ánh nắng,
Dù có đi xa, vẫn mãi trong lòng nhau.
Gió vẫn hát, rừng vẫn reo,
Lời yêu thương chẳng bao giờ mất đi.
Dù thời gian có trôi, dù thế gian đổi thay,
Tình yêu chân thành vẫn luôn còn mãi.
Từng câu hát thoát ra từ đôi môi cậu, không còn là một bản nhạc đơn thuần, mà như một lời thầm thì với linh hồn đã ngủ yên suốt hàng thiên niên kỷ."
Bài hát chứa đựng nỗi lòng, chứa đựng những ký ức đã ngủ quên, chứa đựng những cảm xúc không thể nói thành lời.
"Dòng suối nhẹ chảy, ánh sáng nhạt tỏa ra từ từng chiếc lá liễu."
Ngay khi câu hát cuối cùng cất lên, một cơn gió mạnh quét qua khu rừng.
Lá liễu tỏa sáng rực rỡ, cả khu rừng như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài.
Lá cây rung động. Rễ cây nhấc lên khỏi mặt đất.
Và rồi...
Một giọng nói trầm tĩnh vang lên, vừa xa xăm, vừa gần gũi.
"Ngươi… đã gọi ta về từ cõi mộng."
Từ giữa thân cây, một luồng sáng xanh nhạt hiện lên, tụ lại thành hình dáng một người phụ nữ tuyệt đẹp.
Tóc nàng dài như dòng suối, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm, chiếc áo choàng xanh biếc lấp lánh ánh sáng thần thánh.
Liễu Thần đã thức tỉnh.
Khải An hai tay đan lại với nhau nhìn Liễu Thần một cách si mê.
Liễu Thần nhìn Khải An, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc và suy tư.
"Ngươi không có Thánh lực… nhưng lại có thể hát được bài ca này."
Khải An chợt tỉnh khi nghe Liễu Thần hỏi, cậu liền nhẹ giọng đáp:
"Vì con hiểu được lời bài hát. Con hiểu được ý nghĩa của nó."
Liễu Thần mỉm cười nhàn nhạt, như thể đã nhìn thấu tâm can cậu.
"Ngươi không phải hậu duệ của Thánh Thuật Sư, cũng không phải Người Chơi như những kẻ trước đây."
"Nhưng ngươi đã thức tỉnh ta bằng chính trái tim mình."
Nàng vươn tay, một nhành liễu màu ngọc bích xuất hiện trên lòng bàn tay nàng, phát ra ánh sáng rực rỡ.
"Ta ban cho ngươi Liễu Ngọc Bích.
Nó có thể thanh tẩy mọi vết thương, xua tan uế khí, mang lại sức sống cho vạn vật.
Nhưng nhớ kỹ, nó không thể hồi sinh người chết."
Khải An nhận lấy nhành liễu, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp lòng bàn tay.
Nhưng trước khi cậu kịp nói lời cảm ơn, Liễu Thần nhìn sâu vào mắt cậu, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn.
"Ngươi đã thay đổi số mệnh.
Từ nay, hãy cẩn thận với những gì đang chờ đợi phía trước."
"Ngươi không còn là một NPC đơn thuần nữa."
Khải An nhận ra suốt cuộc trò chuyện, Liễu Thần dùng tiếng Việt để nói chuyện với cậu. Khải nhìn Liễu Thần lòng đầy thắc mắc:
"Thưa Liễu Thần đáng kính, Người biết đây là trò chơi ạ?"
Liễu Thần mỉm cười đáp: "Thế giới này có sự can thiệp của thần, người phát hành game là một vị thần. Ngài ấy rất quyền lực. Có thể nói, thế giới này đang thử nghiệm theo ý tưởng thế giới ABO."
Khải An nghe vậy trong lòng dấy lên nhiều nghi vấn "Vì sao cho con cơ hội? Tại sao lại biến con thành Băng Niệm?"
Liễu Thần không cho Khải An câu trả lời mà Khải An mong muốn:
"ID của ta là 20768. Hãy nhớ lấy! Ta sẽ dõi theo con. Sự lựa chọn của thần đều có nguyên do cả."
Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo bóng dáng của Liễu Thần vào không trung.
Lá cây lặng lẽ rơi xuống, ánh sáng từ từ mờ dần.
Khải An siết nhẹ nhành liễu trong tay, ánh mắt trầm xuống.
Liễu Thần cho cậu mã ID. Khải An lấy làm tự hào, tuy nhiên, Liễu Thần vẫn không cho cậu được câu trả lời như ý.
Trước khi rời đi, Khải An đứng lặng bên gốc liễu một lúc lâu.
Hai hiệp sĩ chỉ lặng lẽ đứng nhìn, không ai lên tiếng mặc dù họ cảm thấy bối rối bởi cuộc trò chuyện giữa Khải An và Liễu Thần. Suốt cuộc trò chuyện, hai hiệp sĩ nghe không hiểu gì bởi Khải An và Liễu Thần nói bằng ngôn ngữ Việt.
Khải An rơi vào trầm tư. Cậu cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ.
Không chỉ vì lời gắm gửi của Liễu Thần, mà còn vì…
Tại sao khi hát, cậu lại có cảm giác như đang gọi một ai đó?
Tại sao… nó khiến cậu nhớ đến Thiên Vũ nhiều đến vậy?
Nếu như…
Nếu như vào ngày hôm đó, cậu có thể nói ra những lời thật lòng với Thiên Vũ… thì liệu mọi chuyện có thay đổi không? Giá như cậu không tự tử mà dũng cảm đối mặt!
Cậu mím môi, giấu đi nỗi buồn trong đáy mắt.
"Đi thôi."