"Anh làm gì vậy!" Lâm Mộc Du giật mình, hơi thở có phần rối loạn, cau mày nói: "Em ăn no rồi.""Tôi nhớ không lầm thì cậu năm nay 27 tuổi đúng không? Đây mà là lượng cơm một người bình thường ăn à?"
"Anh quản nhiều quá đấy." Tai Lâm Mộc Du đỏ lên. Cậu vừa định cầm điện thoại lên soạn tiếp tin nhắn, nhưng đã bị Giang Hách giữ chặt cổ tay, ấn xuống bụng.
Ánh mắt Giang Hách sắc lại, đầy vẻ nghi ngờ:
"Đừng nói với tôi là cậu định nhân lúc tôi mất trí nhớ mà chạy theo người khác đấy nhé?"
Lâm Mộc Du sững người.
Giang Hách nói muốn ly hôn, cậu nhịn.
Hắn nói không thích cậu, cậu cũng nhịn.
Nhưng câu này thì cậu không thể nhịn thêm nữa.
Beta giơ tay, thẳng thừng vung một cái tát vào mặt hắn. Đôi mắt đỏ hoe, cậu nhìn thẳng vào Giang Hách, nghiến răng:
“Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?”
“Vậy anh có nhắn tin với người khác sau lưng em không? Không phải anh nói chúng ta đã kết hôn sao?”
“Chẳng phải chính anh bảo không thích em à?” Lâm Mộc Du giãy giụa định đứng dậy, nhưng tay Giang Hách vẫn giữ chặt eo cậu, mà thứ nóng rực bên dưới càng khiến cậu cứng người.
Có lẽ vì đã quá quen thuộc, vị trí hiện tại của họ vừa vặn đến đáng sợ.
“Chuyện nào ra chuyện nấy.” Giang Hách chậm rãi xoa má, thở hắt ra.
“Tôi không nhớ gì về mười năm qua, nhưng tôi vẫn là Giang Hách. Nếu giữa chúng ta đã có ràng buộc pháp luật, thì cậu không thể làm gì có lỗi với tôi.”
Giang Hách nói nghe có vẻ đường hoàng, nhưng Lâm Mộc Du vốn đang tức giận, phút chốc lại thấy buồn cười. Cậu đè mạnh xuống đùi Giang Hách, hất tay Alpha ra, rồi chống người, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Chiếc quần tây lập tức căng chặt, tôn lên đường cong đôi chân thon dài. Lâm Mộc Du ung dung cởi nút áo vest, để lộ lớp sơ mi ôm sát bên trong. Beta khẽ vỗ nhẹ lên mặt Giang Hách, giọng trầm thấp, mềm mại mà đầy chế giễu:
“Đồ ngốc.”
Lâm Mộc Du tựa người vào Giang Hách, thoáng thả lỏng cơ thể. Cậu lấy lại điện thoại, lướt nhanh lịch sử trò chuyện rồi liếc Giang Hách một cái, giọng điềm tĩnh:
“Tại sao anh lại nghĩ em nɠɵạı ŧìиɧ?”
Giang Hách hừ khẽ. Lúc nãy, ngay khoảnh khắc Lâm Mộc Du ngồi lên đùi mình, hắn bỗng nhiên cảm thấy… Lâm Mộc Du thật sự quá gợi cảm.
Không hề giống với hình ảnh trong trí nhớ của hắn, một người cao gầy nhưng có phần nhạt nhòa. Giờ đây, Lâm Mộc Du có cơ bắp, vòng eo nhỏ đến mức hắn có thể dễ dàng ôm trọn bằng một tay.
Alpha thu lại suy nghĩ, hạ giọng:
“Vì cậu chỉ chăm chăm chơi điện thoại, không thèm để ý đến tôi, cũng chẳng buồn ăn uống.”
Lâm Mộc Du bật cười khẽ, ném điện thoại về phía hắn mà chẳng mấy quan tâm đến biểu cảm của đối phương. Cậu xuống giường, tiếp tục ăn cháo, chậm rãi nói:
“Em lát nữa đi tắm. Còn anh, vết thương trên người vẫn chưa được dính nước, muốn em giúp lau người hay tự làm?”
Giang Hách lướt nhanh lịch sử trò chuyện, phát hiện bản thân hiểu lầm. Alpha thoải mái thừa nhận lỗi sai:
“Xin lỗi, là tôi nghĩ quá.”
“Ừ, không tha thứ.”
Lâm Mộc Du ăn chẳng vào nữa, cả ngày nay cảm xúc cứ trồi sụt không yên, giờ đã có chút mệt mỏi.
“Tôi...”
“Im lặng.”
Lâm Mộc Du trầm giọng ra lệnh, Giang Hách lập tức ngậm miệng. Hắn chỉ im lặng quan sát đối phương, chờ người mang quần áo tới.
Gia đình Giang Hách không thiếu tiền, phòng bệnh cũng là phòng đơn cao cấp. Ngay khi quần áo được đưa đến, Lâm Mộc Du lập tức đi tắm. Tắm xong, cậu không buồn quay đầu mà chỉ lạnh nhạt nói:
“Tự lau người đi, em mệt.”
“Không phải cậu nói sẽ chăm sóc tôi sao?” Giang Hách đang chơi game, nghe vậy lập tức lên tiếng, “Tôi là bệnh nhân, còn phải tự lau người?”
Lâm Mộc Du đã nằm xuống giường, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt trả lời:
“Em thấy anh vẫn còn sức mà nhảy nhót. Với lại, em chỉ là một Beta, anh không phải thích Omega à? Không sợ bẩn người à, Giang thiếu gia?”