"Ừ!" Khóe môi Hứa Hạo cong lên, vội vàng chạy về phía bọn họ.
Khuôn mặt thiếu niên vẫn còn chút bầu bĩnh của trẻ con, làn da lại trắng nõn mịn màng, trông sạch sẽ tươi sáng.
Chu Vi nhìn thiếu niên chạy về phía mình, chỉ cảm thấy làn da cô trắng trong, mềm mại, giống như phát sáng.
Ngay cả đôi mắt của cô cũng đen láy sáng rực, đẹp đến mê người.
Lúc này, thiếu niên ngước mắt lên nhìn cậu ta với ánh mắt lấy lòng, chẳng khác nào một chú cún nhỏ đang mong chủ nhân xoa đầu.
Tim Chu Vi vốn luôn bình lặng bất giác như bị một chiếc búa nhỏ gõ nhẹ một cái, không đau nhưng nhột nhột.
“Hahaha, tôi đã nói rồi, lão đại không giận đâu, chỉ là chọc cậu thôi mà.”
Tiếu Vũ thân thiết khoác vai Hứa Hạo, ghé sát tai cô cười hì hì nói.
“Cậu không biết đâu, sau khi cậu rời đi, sắc mặt lão đại dọa người lắm, đến cả tôi cũng không dám mở miệng nói chuyện với cậu ấy.” Tiếu Vũ vừa kéo Hứa Hạo đi vừa phàn nà:, “Đúng rồi, sao cậu lại không chuyển trường nữa?”
“Các cậu cũng biết tình hình nhà tôi rồi đấy. Ông bà nội, ông bà ngoại đều đã có tuổi, nghe tin tôi không muốn ở nội trú, họ lập tức tranh nhau chăm sóc tôi. Trong lòng tôi thật sự không đành lòng, nên tôi lại quay về.”
“Cũng phải!” Tiếu Vũ gật đầu đồng tình, sau đó đột nhiên siết chặt tay, kéo đầu Hứa Hạo áp vào ngực mình: “Cậu làm chúng tôi lo lắng mấy ngày nay, tối nay thế nào cũng phải mời ăn khuya đấy.”
“Mời mời mời, tôi mời! Tôi mời! Nhưng cậu mà siết chặt nữa là tôi tắc thở luôn đấy.”
Mấy cậu trai mới lớn, ăn đến muốn phá sản người ta.
Thời kỳ phát triển của con trai, sức ăn quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Dù nhà của Triển Bằng, Tiếu Vũ, Chu Vi và Phó Hành không thiếu tiền, nhưng các bậc phụ huynh đang ở độ tuổi trung niên lại có chung một sở thích là dùng tiền để thể hiện quyền uy của mình.
Vì vậy, tiền sinh hoạt của bọn họ luôn bị kiểm soát.
Đầu năm học, mấy cậu trai này thường xuyên đói đến mức mắt sáng quắc vào ban đêm, không ít lần trèo tường ra ngoài mua đồ ăn khuya. Mới được mấy ngày, tiền tiêu vặt đã sạch sành sanh.