“Chuyện này…”
Bà nội Hứa do dự trong giây lát, sau đó dịu dàng nói: “Ông Hứa chân không tốt nhưng tinh thần lại rất minh mẫn. Hai ông bà già chúng tôi chăm sóc Tiểu Hạo không thành vấn đề. Với cả, bà lại có bệnh tim, cần được tĩnh dưỡng. Nếu để Tiểu Hạo sống cùng, chẳng phải sẽ làm phiền bà sao?”
Ông nội đã bị đau chân hơn chục năm, bà nội một mình chăm sóc ông đã rất vất vả rồi.
Bà ngoại thì từng trải qua hai cuộc phẫu thuật tim, đến cả rửa bát ông ngoại cũng không nỡ để bà làm, thế mà bây giờ hai bên lại tranh nhau chăm sóc cô?
Hứa Hạo nghe xong, trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy, cô vội vàng giơ tay lên tuyên bố: “Bà ngoại, bà nội, hai người đừng tranh nữa, con lớn rồi, con có thể tự chăm sóc bản thân, con tự sống một mình cũng được.”
“Không được!!”
Bốn ông bà đồng thanh phản đối.
“Cháu còn nhỏ, làm sao có thể sống một mình? Không có ai chăm sóc, làm sao mà được?”
“Con đã mười sáu tuổi rồi, là người lớn rồi, tại sao không thể tự chăm sóc bản thân?” Hứa Hạo kiên trì lý lẽ: “Con muốn ở một mình.”
“Thằng bé này, sao lại không nghe lời thế!!” Bà nội tức giận vỗ mạnh một cái lên lưng cô: “Con nít thì phải ở với người lớn.”
Với lời này của bà nội, ông nội, bà ngoại và ông ngoại đều gật đầu tán đồng.
Hứa Hạo không ngờ sự việc lại phát triển theo một hướng hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.
Ban đầu, kế hoạch của cô là sau khi chuyển trường sẽ học hệ bán trú, buổi tối có thể về nhà sống một mình. Như vậy, sẽ không ai có thể phát hiện ra bí mật của cô.
Ai ngờ chưa kịp thực hiện thì giấc mộng sống một mình đã tan thành mây khói.
Cơ thể hiện tại của cô là nữ, nhưng nguyên chủ lại là nam chính hiệu. Chưa nói đến chuyện vừa chuyển trường đã có kiểm tra sức khỏe, nếu bị phát hiện thì sao đây?
Chỉ nói đến việc cô chỉ là một kẻ “giả mạo”, thỉnh thoảng gặp ông bà nội, ông bà ngoại thì còn được, nhưng nếu ngày nào cũng sống chung, thì thói quen ăn uống, cử chỉ sinh hoạt, chắc chắn sẽ có sơ hở.