Tô Viên Viên chưa kịp nói hết lời thì đã bị ông cụ Chó ngắt lời. "Ta bị đau dạ dày do làm việc quá sức. Cháu không cần lo đâu. Ta sẽ uống thuốc dinh dưỡng khi về nhà."
Tô Viên Viên còn muốn khuyên bảo thêm vài câu, nhưng dưới ánh mắt hơi nghiêm nghị của ông cụ Chó, cô đành nuốt lời lại.
Ông cụ Chó nói thêm một câu nữa: "Được rồi, tiếp tục điều trị cho những bệnh nhân khác đi. Sư tử nhỏ kia không phải là bạn của cháu sao? Đừng để cô ấy chờ lâu quá." Nói xong, ông ấy nhanh chóng bước ra khỏi phòng điều trị.
Tuy Tô Viên Viên có chút lo lắng về tình trạng của ông ấy, nhưng cô cũng đoán rằng có thể ông cụ Chó có một số bí mật không thể nói ra. Nói điều đó trước mặt người khác là không tốt. Bây giờ cô chỉ có thể bỏ qua thôi.
Sau khi lau dọn bàn phẫu thuật, cô bắt đầu xử lý vết thương của Aisha.
Hình dạng động vật của Aisha là một con sư tử non với dáng người kiệt mỹ, cơ bắp đẹp và bộ lông mềm mại, mượt mà.
Lúc này, hình dạng động vật của cô ấy trông giống như một con mèo lớn, với đôi mắt dịu dàng và thấu hiểu.
Tô Viên Viên rất thích chú sư tử nhỏ này, đến nỗi khi đang xem bệnh, không nhịn được mà chạm vào chân chú sư tử nhỏ.
May mà cô còn biết mình là bác sĩ, trong lúc chữa trị, không quên dặn dò vài lời với Aisha.
"Cô gái trẻ vẫn là tận lực đừng để lại sẹo, nếu không sau này khi mặc váy sẽ không đẹp đâu."
Aisha không ngờ rằng ngay khi Tô Viên Viên bắt đầu xem bệnh, cô lại bắt đầu hành động như bảo mẫu.
Cô rõ ràng còn rất trẻ, đôi mắt to tròn, nụ cười ngọt ngào.
Nhưng đôi mắt cô ấm áp lại chiều chuộng, khi nhìn vào hình dạng động vật của Aisha, giống như một bà bảo mẫu già đang nhìn một đứa con, mang theo sự yêu thích thực sự.
Điều kỳ lạ hơn nữa là Aisha, công chúa rừng xanh luôn kiêu hãnh, lại không hề ghét cái nhìn đó. Ngược lại còn có chút hưởng thụ.
Aisha thậm chí còn không có thời gian để từ chối, cũng giống như chú sói con, bị Tô Viên Viên nhét một miếng cá khô vào miệng. Để cô ấy hồi phục sức lực.
Aisha nhai một miếng cá khô rồi bước ra khỏi phòng khám trong trạng thái choáng váng, cảm thấy có điều gì đó là lạ.
Phải rất lâu sau cô ấy mới nhớ ra Tô Viên Viên dường như đã lén vuốt lông cô ấy với lý do là đang kiểm tra sức khỏe.
Mặc dù có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng phải nói rằng kỹ thuật vuốt lông của Tô Viên Viên rất tuyệt vời, không hề thua kém những người mát-xa chuyên nghiệp. Khi đến hành tinh D, Tô Viên Viên có thể làm việc bán thời gian như một nhân viên mát-xa kiếm tiền để trang trải cho việc học của mình.
Trong lúc Aisha đang chìm đắm trong suy nghĩ, cô ấy đã biến trở lại thành người và thay quần áo.
Tuy nhiên, Tô Viên Viên lại định nói chuyện vui vẻ với Ông cụ Chó. Nhưng ngay khi bước ra khỏi phòng khám, cô thấy rất nhiều động vật có lông xếp hàng trật tự, háo hức cầu xin cô giúp đỡ.
Sóc bông , thỏ Angora, báo đen thuần chủng, lạc đà alpaca trưởng thành, v.v.
Rất nhiều trong số chúng là loài mới mà Tô Viên Viên chưa từng gặp trước đây. Đối với Tô Viên Viên là người yêu động vật mà nói, đây quả thực là phúc lành của trời.
Cô sững sờ một lúc lâu mới nghe được báo đen ở đầu hàng nói một cách chân thành. "Bác sĩ Tô, cô có thể giúp tôi chữa trị vết thương không? Lúc nãy trong trận chiến tôi cũng bị thương." Vừa nói, anh ta vừa giơ móng vuốt lên cho cô xem.
Khi nghe được giọng nam trầm đầy sức hút đó, Tô Viên Viên đã bình tĩnh lại rất nhiều. Cô mỉm cười một cách chuyên nghiệp. "Không vấn đề gì, vào cùng tôi nhé."
Báo đen nhìn cô với ánh mắt biết ơn rồi nhanh chóng bước vào phòng khám.
Aisha thị lực rất tốt, tự nhiên nhìn thấy, trong nháy mắt, ánh mắt Tô Viên Viên rất sáng, tựa hồ đang vuốt ve con báo đen.
Cô ấy không khỏi có chút lo lắng, Tô Viên Viên sẽ không làm gì đó quấy rối những thú nhân khác đi? Chuyện này không được.
Sự thật chứng minh, Aisha đã nghĩ quá nhiều. Tô Viên Viên là một bác sĩ rất có chuẩn mực, cô chỉ vuốt ve những người còn nhỏ và quen thuộc với mình. Mặc dù cô cũng rất yêu các loài động vật khác, cũng không mượn cớ chữa trị vết thương để vuốt ve lông.
Vì có quá nhiều người bị thương nên Tô Viên Viên dứt khoát lấy hết khả năng của mình để đẩy nhanh quá trình giúp thú nhân lông lá này chữa trị.
Những hành khách thú nhân kia không ngờ Tô Viên Viên lại chuyên nghiệp như vậy, không chỉ có thể băng bó xương, khâu vết thương, còn có thể chữa trị một số vết thương cũ bên trong. Thậm chí còn cung cấp một số hướng dẫn về chế độ ăn uống.
Bất cứ ai đã từng gặp cô đều nghĩ rằng Tô Viên Viên tuy còn trẻ nhưng rất đáng tin cậy.
Theo cách này, mặc dù không có phòng khám thừa, nhưng với sự giúp đỡ của Tô Viên Viên, tất cả hành khách đều được cứu chữa.
Sau khi giúp thú nhân cuối cùng xong, Tô Viên Viên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô không ngờ những người thú mà cô cứu lại nhiệt tình đến vậy. Nhất định phải tặng cô một ít quà hoặc trả tiền xem bệnh.
Tô Viên Viên chưa từng thấy chuyện như vậy bao giờ, trong phút chốc có chút ngượng ngùng. Cô muốn từ chối nhưng không thể.
Cuối cùng, Bạch không chịu nổi nữa, liền tiến lên giúp hòa giải, thu thập một ít điểm tín dụng từ mỗi hành khách bị thương làm viện phí cho Tô Viên Viên, lúc này đám thú nhân kia mới vừa lòng.
Hóa ra trong thế giới của thú nhân, trẻ em giúp đỡ người lớn là việc đáng giá được cổ vũ.
Ngay cả khi bạn chỉ giúp hàng xóm chăm sóc khu vườn, họ cũng sẽ cho bạn một ít tiền tiêu vặt hoặc tặng bạn một ít đồ ăn vặt cho trẻ em. Đây cũng là một quy tắc đã được thiết lập.
Tô Viên Viên vẫn chưa trưởng thành nên trong mắt những hành khách thú nhân này cô chỉ là con non. Hơn nữa, mọi người đều có ấn tượng tốt về cô bé này nên không có lý do gì để cô bé phải làm việc vô ích.
Tô Viên Viên không biết những thứ này, nhìn điểm tín dụng hiển thị trên máy tính thông minh, cô có chút mơ hồ.
Cô chỉ là giúp một số động vật hoang dã theo thói quen nghề nghiệp. Đó chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, nhưng cô không ngờ rằng có thể kiếm được tiền.
Hơn nữa, những người đó còn cho không ít, thực tế đã có 3.000 điểm tín dụng rồi. Phải biết, chỉ số lúc đầu chưa tới ba trăm.
Đến bây giờ, tuy rằng Tô Viên Viên vẫn chưa quen với thế giới thú nhân, nhưng cô vẫn cảm thấy khá thú vị.
Cô mỹ mãn xem tiền, lại nghiêng đầu nhìn chú mèo đang ngồi bên cạnh, đột nhiên muốn đưa tay ra sờ bộ lông mềm mại kia, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kiềm chế.
Cô nghĩ, chờ quen thuộc với Luna hơn, một ngày nào đó cô ấy sẽ thật sự biến thành hình thú, cho cô vuốt lông rồi sao?