Lục Mẫn ở bên cạnh nói giúp cô: “Đứa nhỏ này thực sự rất thích, lúc bị sốt vẫn cố gắng huấn luyện, chỉ khi con bé ngã xuống người khác mới biết đã bị sốt rồi.”
Phương Dĩnh có ấn tượng rất tốt về Thẩm Sơ Tuyết, cảm thấy cô nói chuyện rất để tâm, rất chân thành, không a dua nịnh nọt giống như nhiều người trong giới này, sau đó cô ấy tiếp tục hỏi những chuyện khi làm vận động viên.
Thấy bên Phương Dĩnh không trông cậy được, Cao Dương tiếp tục thuyết phục bố mẹ Thẩm, dùng tiền cát xê cao để dụ dỗ. Khu cư xá mà bọn họ ở cũng không tính là tốt, nghĩ đến gia cảnh, người bình thường không có mấy ai có thể cưỡng lại cám dỗ này.
Bố mẹ Thẩm không chút động lòng, chỉ nói tôn trọng ý kiến của con mình, trái lại khiến Cao Dương có chút kính trọng.
Cuối cùng Phương Dĩnh cũng không chịu đựng được nữa, nói: “Đạo diễn Cao, xin đừng cướp nhân tài của quốc gia nữa, giấc mộng của cô bé này là làm rạng danh tổ quốc, cùng lắm thì chờ cô bé giải nghệ rồi hẵng hợp tác.”
Trong lúc trò chuyện với Phương Dĩnh, Thẩm Sơ Tuyết đã tiết lộ ý định cân nhắc tham gia vào ngành giải trí sau khi giải nghệ, Phương Dĩnh lập tức nói giúp cô.
“Ôi, vẻ ngoài này y hệt như trong tưởng tượng của tôi, đi đâu tìm được người thứ hai đây.” Cao Dương bất lực, từ lúc anh ấy nhìn thấy hình ảnh Thẩm Sơ Tuyết xuất hiện trong đám đông trên kênh thể thao là đã nhờ cậy quan hệ tìm hiểu xem cô ở đội nào. Anh ấy chạy từ Đế Đô đến đây, kết quả cô lại say mê yêu thích thể dục: “Được rồi, đợi đến khi cháu giải nghệ, nếu có cơ hội thì chúng ta lại hợp tác.”
Thẩm Sơ Tuyết mỉm cười nói: “Sẽ có cơ hội thôi.”
Cao Dương nhìn vẻ ngoài hoàn hảo của cô, cảm thấy đau đớn: “Ôi, ai bảo tôi không thể cướp người với quốc gia chứ.”
Mặc dù không thành công kéo người vào đoàn phim, nhưng đạo diễn vẫn giữ họ lại hồi lâu, bố mẹ Thẩm chỉ lớn ảnh đế ảnh hậu vài tuổi, lần trò chuyện này bất nhờ ăn nhịp.
Khi bọn họ rời khỏi biệt thự trở về khu cư xá thì đã là buổi tối rồi.
Thẩm Sơ Tuyết cũng không còn nhanh nhẹn hoạt bát nữa, ngồi một ngày cô đã cảm thấy mệt mỏi, tay chân uể oải bước xuống xe.
Trên bầu trời, một bên là màu cam nhuộm bởi ánh hào quang, một bên là hoàng hôn tràn ngập màu tím xanh, như thể phân biệt rõ ràng, nhưng lại không hoàn toàn chia cắt.