Xe của bố Thẩm dừng lại, họ thấy đạo diễn đang hút thuốc đợi sẵn ở trước cửa.
Thẩm Sơ Tuyết vừa xuống xe, Cao Dương đã lập tức dập tàn thuốc, trong mắt hận không thể lóe lên ánh sáng xanh của chó sói: “Tiểu Tuyết!” Anh ấy nhiệt tình gọi, ôm chào Thẩm Triển Chiêu như chào anh em rồi kéo ông ấy đi vào, lại quay đầu quan tâm đến Lục Mẫn và Thẩm Sơ Tuyết.
Vào trong biệt thư, ảnh hậu Phương mang váng sữa trứng* ra mời mọi người ăn, Cao Dương kéo cô ấy đến ngồi bên cạnh Thẩm Sơ Tuyết, nói với bố mẹ Thẩm: “Mọi người đều biết Phương Dĩnh, nhìn như vậy có phải rất giống Tiểu Tuyết của chúng ta không? Tối hôm qua Phương Dĩnh đã đồng ý với tôi, sau khi vào đoàn làm phim thì sẽ xem Tiểu Tuyết như con gái ruột mà đối xử. Có cô ấy và Lương ảnh đế ở đây, Tiểu Tuyết ở trong giới này còn không phải đi ngang không gặp chút chướng ngại nào sao?”
*双皮奶: đây là món váng sữa trứng của Hồng Kông, sử dụng lòng trắng trứng, đường cát trắng và sữa tươi nguyên kem, thành phẩm có màu trắng hoặc vàng nhạt, lỏng hơn so với váng sữa của Việt Nam.
Thẩm Triển Chiêu có chút xấu hổ, bọn họ tới đây là để từ chối, người ta càng nhiệt tình ông ấy lại càng xấu hổ.
Thẩm Sơ Tuyết lại rất tự nhiên ăn một miếng váng sữa trứng, quay đầu nói với Phương Dĩnh: “Cô ơi, cô làm ngon quá đi.” Đời trước vợ chồng ảnh đế Lương đối xử với cô cũng rất tốt, vừa là giáo viên vừa là bạn bè, sau này mọi người đều thân quen với nhau, cô biết Phương Dĩnh thích nhất là được người khác khen điểm tâm mình làm ngon.
“Thật sao?” Phương Dĩnh quả nhiên bị chuyển hướng sự chú ý: “So với bên ngoài bán thì sao?”
Thẩm Sơ Tuyết cẩn thận nhai quả hạch và nho khô, thành thật nói: “Lâu lắm rồi cháu không ăn món này, cũng quên mất có mùi vị thế nào, nhưng mà cái này có độ ngọt vừa phải, quả hạch cũng rất ngon.”
Phương Dĩnh nhớ đến cô bé này là vận động viên của tỉnh, đoán chừng mỗi ngày đều bị giữ lại luyện tập: “Mỗi ngày các cháu huấn luyện bao lâu?”
Cô nhớ lại một chút rồi nói: “Trước đây thì là buổi sáng và chiều, một ngày khoản sáu, bảy tiếng. Gần đây đã đổi huấn luyện viên, thời gian nghỉ trưa bị rút ngắn lại, buổi tối phải tập thêm đến tám giờ rưỡi.”
“Trời ạ, thời gian dài như vậy, mỗi ngày đều không cảm thấy nhàm chán sao?”
“Không có thời gian nghĩ xem có chán hay không, mọi người chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà huấn luyện viên giao cho, mau chóng bức phá bản thân, có lẽ lo lắng còn nhiều hơn nhàm chán.” Thẩm Sơ Tuyết cười nói: “Nhưng mà vì cháu học thứ mà mình thích, cho nên không cảm thấy nhàm chán ạ.”