Triều Tinh hết lời khuyên can, cuối cùng cũng xua tan được sự nghi ngờ của bác Lỗ.
Nhân viên thanh tra vẫn phải vào kiểm tra, tuy bên ngoài trông rất sạch sẽ, nhưng quy trình là không thể bỏ qua.
Họ thay giày ra, vẻ mặt có chút vi diệu, thường thì giày của họ giày còn sạch hơn nhà bếp của các cửa hàng, chỉ là lần này họ có chút lo lắng không biết giày của mình có làm bẩn nhà bếp của người ta không…
Gã chủ khách sạn vẫn chưa từ bỏ ý định, hung hăng trợn mắt, hai tay giơ thật cao, ống kính nhắm vào các ngóc ngách trong bếp. Anh ta không tin, không tin cái nhà bếp này không có chỗ nào dơ bẩn! Chỉ cần chụp được một chút vết bẩn…
Nhân viên thanh tra chia nhau ra, mỗi người một góc, đôi găng tay trắng như tuyết lướt qua những chỗ khuất, góc tủ —— sạch bóng, thùng gỗ cũng sạch sẽ, nắp đậy sạch bóng như mới, không hề có mùi lạ.
Người dẫn đầu gật đầu hài lòng, trong lòng đã bắt đầu nghĩ đến việc đề xuất nhà bếp của cửa hàng này thành hình mẫu giám sát vệ sinh. Trong suốt những năm làm nghề, ông ấy chưa từng thấy một tiêu chuẩn vệ sinh nào như vậy.
Khách bên ngoài cũng đều rất ngạc nhiên: “Tôi biết dân túc chắc chắn không có vấn đề gì về vệ sinh, nhưng không ngờ lại sạch sẽ đến thế!”
“Một chút dầu mỡ cũng không có, đây là nhà bếp sao?”
“Nó còn sạch hơn nhà tôi nữa, tôi muốn chụp ảnh gửi cho mẹ tôi xem, ngày nào bà ấy cũng nói đồ ăn ở ngoài không sạch sẽ!”
“Giá như dân túc có thể đặt đồ ăn mang về thì tốt biết mấy, vừa sạch sẽ vừa ngon, chắc chắn sẽ hơn rất nhiều cửa hàng…”
Tay cầm di động của gã chủ khách sạn bắt đầu run rẩy, trán đổ mồ hôi, anh ta không nghĩ tới dân túc tồi tàn này lại có thể đạt tới trình độ này! Cần thiết không? Hỏi một câu thôi có cần thiết không? Mọi người đều kinh doanh, việc quét dọn vệ sinh sạch sẽ mỗi ngày có ích gì chứ! Không cần cắt giảm chi phí nhân công sao!
Khuôn mặt bóng dầu của gã chủ khách sạn bắt đầu trở nên hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía bình luận trong phòng livestream, định nói gì đó để giữ thể diện.
Thật ra phòng livestream của anh ta chỉ có một ngàn người, đều là những kẻ rảnh rỗi, thích nghe người khác gặp xui xẻo để mua vui, lúc này mới có thể bị anh ta thu hút tới đây.
Bởi vậy, anh ta cũng không lo lắng có phản ứng trái chiều trong phòng livestream, dù sao chàng trai trẻ đẹp trai, nhân phẩm tốt, sự nghiệp thành công như Triều Tinh, luôn bị nhưng người như anh ta ghé nhất… Hả?
Anh ta suýt chút nữa thì giật mình, số người xem online trong phòng livestream thật sự là 30.000 người sao? Anh ta vô tình nổi tiếng rồi sao?
Nhưng nhìn kỹ lại thì, khuôn mặt anh ta tối sầm lại.
Những bình luận đầy lời lẽ tục tĩu, chửi bới dân túc Tiên Ẩn đã biến mất, hoặc là bị đẩy xuống, hiện tại trên bình luận đều là:
“Ông chủ Triều, ông chủ Triều, ông chủ Triều! Nghe nói ông chủ Triều xuất hiện trong phòng livestream này?”
“Nghe danh tới xem anh đẹp trai! Trời ơi, đây là nhà bếp cửa hàng nào vậy? Sàn nhà sáng đến phản quang rồi!”
“Lầu trên ngốc thật, đây là nhà bếp trong dân túc của ông chủ Triều đó, một tên ngốc đã tố cáo ông chủ Triều và bị vả mặt!”
“Đã đẹp trai, nhân phẩm còn tốt, xin có nhiều ông chủ như vậy hơn!”
…
Gã chủ khách sạn tức đến nghẹn thở, anh ta thế mà lại may áo cưới cho đối thủ cạnh tranh! Người vốn hẹp hòi như anh ta tức đến nỗi muốn nổ tung!
Anh ta không biết sự nổi tiếng của Triều Tinh vẫn chưa lắng xuống, việc anh ta livestream tố cáo dân túc Tiên Ẩn có lẽ còn chẳng ai biết, nhưng Triều Tinh vừa xuất hiện trong phòng livestream, là đã thu hút sự chú ý. Mấy tài khoản công chúng đang chờ cơ hội thu hút lượng truy cập lập tức chia sẽ phòng livestream của anh ta.
Bên kia, nhân viên thanh tra kiểm tra xong, thay giày ra.
Người dẫn đầu trịnh trọng bắt tay với Triều Tinh: “Điều kiện vệ sinh trong lần kiểm tra này đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn vượt tiêu chuẩn, ông chủ Triều vất vả rồi, xin tiếp tục duy trì.”
Phía sau, mấy đồng nghiệp trẻ nhìn nhau, đội trưởng của họ đã làm trong ngành vài thập niên, trong cục nổi tiếng với tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm ngặt, từ trước tới nay đều là phê bình, không nghĩ rằng có một ngày phải khen người ta… Đương nhiên, cửa hàng này cũng rất đáng được khen.
Triều Tinh cười cảm ơn, khóe mắt liếc nhìn gã chủ khách sạn đang lén lút trốn lên xe: “Hôm nay các anh vất vả rồi, nhưng tôi cũng muốn tố cáo một cửa hàng.”
Người dẫn đầu nghiêm túc nói: “Cậu cứ nói.”
Triều Tinh lấy ra một tờ rơi từ trong tay, đây là tờ rơi mà một vị khách vừa tìm ra cho anh: “Tôi tố cáo khách sạn Hữu Phúc cạnh tranh không chính đáng, tùy ý lập chốt chặn người qua đường và vệ sinh không đạt tiêu chuẩn… Ừm, còn lại phải xem tình hình. Địa chỉ là…” Anh cúi đầu nhìn tờ rơi: “Số 325 phố Liễu Hà.”
Gã chủ khách sạn thấy anh lấy tờ rơi đó ra liền cảm thấy không ổn, nghe anh nói xong chỉ cảm thấy máu dồn lên não: “Mày nói bậy! Tao cạnh tranh không chính đáng lúc nào!”
Triều Tinh hừ cười, cũng lấy di động ra, vụng về mở livestream quay về phía anh ta. Ý tứ rất rõ ràng: Gậy ông đập lưng ông.
Mồ hôi trên trán gã chủ khách sạn lập tức rơi xuống, người trong nhà biết chuyện nhà mình, lúc trước anh ta xác thật không nghĩ tới Triều Tinh có thể thoát khỏi đội thanh tra, càng không nghĩ tới anh còn có thể tố cáo mình, cho nên anh ta hoàn toàn không chuẩn bị gì cả! Nếu hiện giờ đội thanh tra tới cửa thì…