Đang nghĩ ngợi thì điện thoại của cô ấy vang lên, cầm điện thoại lên xem thì thấy là tin nhắn của đồng nghiệp: “Giai Giai cô đến dân túc à? Cảm thấy thế nào?”
Cao Giai Giai không nhịn được mà liệt kê hết những ưu điểm của dân túc, đồng nghiệp bên kia gửi một biểu cảm ngạc nhiên: “Tốt như vậy sao? Cô nói đến nỗi tôi cũng muốn đi, không phải cô được trả tiền để quảng cáo đấy chứ?”
Cao Giai Giai cười: “Cô đến rồi sẽ biết, khách ở dân túc này đều không nhịn được mà giới thiệu!”
Đồng nghiệp cũng cười trả lời: “Vậy cô dứt khoát đăng tin lên mạng đi.”
Trò chuyện với đồng nghiệp xong, nhìn cảnh tượng hài hòa thân thiện trong sảnh lớn, trong lòng cô ấy rất xúc động, ngày nay khi đều trở nên thờ ơ, cảnh tượng này thật hiếm hoi, ở đây tuy rằng mọi người là người xa lạ, nhưng họ lại giống như bạn bè…
Đang nghĩ ngợi thì cô ấy chợt nghe trong phòng bếp, Triều Tinh hô một câu: “Ăn cơm thôi!”
Trong nháy mắt, sảnh lớn bắt đầu lộn xôn.
Ông cụ Liêu phản ứng rất nhanh, lôi kéo ba Cao đứng lên: “Ông anh đi mau đi mau, chúng ta tranh thủ đi xếp hàng, nếu không sẽ không đấu lại đám thanh niên đâu!”
Ba Cao hoang mang bị ông ấy lôi kéo chạy, hai người lớn tuổi nhất lại là người có tốc độ nhanh nhất ở đây.
Mấy vị khách vừa rồi còn tươi cười nói chuyện phiếm, biểu cảm cũng bỗng nhiên thay đổi, cảnh giác lẫn nhau đi về phía trước, một người nói: “Này, lần trước anh chạy trước tôi, cũng không phải chuyện gì to tát, lần này anh nhường tôi một lần thì sao?”
Một người khác: “Sao lại không to tát, người là sắt cơm là thép, bỏ bữa thì đói, ăn cơm không tích cực tư tưởng có vấn đề!”
Hai người trừng mắt nhau càng đi càng nhanh, cuối cùng thậm chí chạy lên.
Những người khác cũng sôi nổi đứng dậy, một tổ ong chạy về phía phòng bếp.
Cao Giai Giai hoàn toàn không kịp phản ứng, anh chàng vừa mới nói chuyện với cô ấy kéo cô ấy một cái: “Mau lên, nếu không chạy thì tới lúc múc cơm thì cô phải xếp sau cùng đó!”
Cao Giai Giai còn hoang mang: “Thì sao chứ, cơm không đủ ăn à?”
Anh chàng: “Đủ thì đủ, nhưng người xếp sau phải ăn sau đó, những gia súc phía trước… Khụ khụ, những vị khách trước đó sẽ cố là cô thèm đó!”
Cao Giai Giai dở khóc dở cười, nói thầm là tôi có còn là con nít đâu, sao có thể bị một bữa cơm làm cho thèm?
Cô ấy còn chưa nghĩ xong, bên kia Triều Tinh đã bưng chảo sắt ra, hô một tiếng: “Hôm nay ăn bánh bao nhân khoai lang đỏ và món thịt chiên giòn cắt nhỏ hầm!”
Sau khi anh nói xong thì các vị khách còn chạy nhanh hơn.
“Tôi muốn hai cái bánh bao nhân khoai lang đỏ!”
“Lần này có thể cho tôi thêm thịt chiên giòn cắt nhỏ không? Lần trước nói ăn cá muối tăng huyết áp không cho tôi ăn…”
“Thịt chiên giòn cắt nhỏ là món chiên, cao huyết áp cũng không thể ăn đúng không?”
“Tôi mặc kệ, dù sao lần này không cho thêm nữa muỗng thì tôi sẽ làm ầm lên!”
Triều Tinh hết nói: “Ông Liêu, ông thật không thể ăn đồ ăn có nhiều dầu muối, tôi mua cho ông một con gà hấp đó, một lát tôi cắt một nữa ra cho ông.”
Ông cụ Liêu bưng chén không chịu đi: “Vậy, tôi muốn thêm một cái bánh bao khoai lang đỏ.”
Triều Tinh dở khóc dở cười: “Được, tôi cho ông ba cái, buổi tối giấu trong chăn ăn cũng được!”
Ông cụ Liêu tiếc nuối rời đi, để lại ba Cao đứng đó với vẻ mặt bối rối.
Triều Tinh còn cười nói: “Ông đứng đầu tiên, thật là may mắn.”
Anh biết gần đây các vị khách đều tranh nhau vị trí ăn cơm, nhưng đều mang tính chất nói giỡn, anh cũng không để ý.
Nhưng ba người nhà họ Cao lại không biết, ba Cao, mẹ Cao và Cao Giai Giai đều hoang mang cầm chén, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cho đến khi Triều Tinh mở nắp chảo lên, mùi thịt thơm lừng, mùi đồ ăn cùng với mùi thơm ngọt ngào của bánh bao khoai lang đỏ lan tỏa, sảnh lớn lập tức vang lên tiếng bụng kêu thầm thì.
Bánh bao khoai lang đỏ được mua ở trong thôn, hâm nóng một lát là có thể ăn. Thịt chiên giòn cắt nhỏ là món do Triều Tinh mua nguyên liệu rồi nhờ vợ nhà chú Loan chiên giúp và trả công.
Chưa kể, vợ nhà chú Loan làm món thịt chiên giòn cắt nhỏ rất ngon, lúc mới chiên xong Triều Tinh không nhịn ăn nữa đĩa.
Ba Cao cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, giơ chén tiến lên, còn nhìn vào trong chảo: “Cho tôi thêm một ít thịt chiên giòn cắt nhỏ!”
Triều Tinh đánh giá tuổi tác của ông ấy: “Sức khỏe của ông có ổn không, mấy món này đều ăn được ạ?”
Ba Cao vội vàng gật đầu: “Được, tôi đều ăn được, tôi còn ăn được rất nhiều!”
Cao Giai Giai đứng ở cuối đội ngẩng đầu nhìn, cảm thấy cái chảo đó không lớn, sợ là không đủ đến lượt mình, lập tức đại nghĩa diệt thân, lớn tiếng nói: “Ông chủ đứng nghe lời ông ấy, tôi là con gái ông ấy, tim của ông ấy không khỏe không thể ăn quá nhiều thịt, anh cứ cho ông ấy ăn rau là được.”
Ba Cao trợn mắt nhìn lại: “Nói bậy nói bạ!” Liền quay đầu nhìn Triều Tinh: “Ông chủ đừng nghe con bé nói bậy, tôi không có con gái!”
Cao Giai Giai chậc một tiếng, nói thầm người tàn nhẫn nhất vẫn là cha già mà, vì một chén thịt chiên giòn cắt nhỏ mà không cần con gái.
Chợt nghe mẹ Cao ở giữa đội ngũ hắng giọng nói: “Tôi là vợ ông ấy, tôi làm chứng, con gái tôi nói đúng.”
Khách xếp hàng cười ồ lên, có mấy ông anh ồn ào: “Người yêu thích ẩm thực như chúng tôi không có vợ!”
Ba Cao: “…”