Thế giới này, dù là yêu tộc, nhân tộc hay ma tộc, đều tu luyện dựa vào linh lực trong thiên địa.
Linh lực chia làm năm loại, chính là ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Ma tộc đặc biệt hơn một chút, sinh ra đã có đủ ngũ hành linh lực, cũng chính vì đặc điểm này mà tuổi thọ của ma tộc cực kỳ dài, ít nhất cũng một ngàn năm, nhiều thì lên đến vạn năm.
Đại đa số nhân tộc và yêu tộc khi sinh ra chỉ có một loại linh lực duy nhất, gọi là bổn mệnh linh lực, nhưng có thể học tập và tu luyện để lĩnh ngộ những loại linh lực khác.
Ngũ sắc linh lực…
Nguyễn Nhuyễn ngẩn ngơ nhìn Kỳ Dương.
Đây không phải thứ mà nhân tộc có thể sở hữu, mà yêu tộc cũng cực kỳ hiếm có.
Lần cuối cùng xuất hiện… là ba trăm năm trước, một vị yêu tộc…
Nàng lại nhớ đến những lời bàn tán lúc nãy về ma vương.
Cảm giác có gì đó sai sai…
Khoan đã, Dương Kỳ rốt cuộc là ai…?
Cũng có không ít người sở hữu hai thuộc tính linh lực, ba thuộc tính và bốn thuộc tính thì thỉnh thoảng cũng xuất hiện một hai người.
Nhưng người có đủ năm thuộc tính linh lực, đến nay vẫn chưa từng xuất hiện, còn yêu tộc có ngũ hành linh lực, lịch sử chỉ ghi nhận một trường hợp duy nhất.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của Nguyễn Nhuyễn, không hề có đề cập đến yêu tộc sở hữu ngũ hành linh lực đó rốt cuộc là ai.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy khá dễ hiểu.
Cứ lấy chuyện học ngôn ngữ ở hiện đại ra làm ví dụ nhé…
Ma tộc, vừa sinh ra đã tinh thông tất cả ngôn ngữ, lại còn bất tử bất diệt.
Nhân tộc và yêu tộc, chỉ thông thạo ngôn ngữ mẹ đẻ, nhưng có thể học thêm những ngôn ngữ khác nếu chăm chỉ.
Trong đó, có một số ít thiên tài, sinh ra đã thông thạo hai ba ngôn ngữ, thậm chí bốn ngôn ngữ.
Nhưng những trường hợp này vẫn còn khả thi, tuy hiếm gặp nhưng không phải không có.
Còn ngay từ khi sinh ra đã nắm vững cả năm loại, thì đúng là trăm triệu người mới có một, cả trăm năm chưa chắc đã gặp được.
So sánh xong, Nguyễn Nhuyễn nhìn Kỳ Dương bằng ánh mắt khác hẳn.
Nàng biết ngay mà! Hồ ly này là đại lão!
Quả nhiên, trực giác của nữ nhân là chuẩn nhất!
Nguyễn Nhuyễn vừa vui vẻ, vừa tưởng tượng về tương lai bản thân, từ nay về sau sẽ sống cuộc sống của một kẻ chuyên ôm đùi đại lão, ăn ngon mặc đẹp, không cần lo nghĩ…
Thế nhưng…
Xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng xì xào, liên tiếp có người thở dài tiếc nuối, bầu không khí nhanh chóng chuyển sang thất vọng.
Nguyễn Nhuyễn sững sờ, hoàn hồn nhìn xung quanh, phát hiện đám đông vừa vây xem đã giải tán gần hết.
Hả??
Ngay khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tầm mắt nàng dời xuống viên đá linh lực trên bàn…
A…
Không còn ngũ sắc nữa rồi.
Nguyễn Nhuyễn nhíu mày, dụi dụi mắt nhìn thật kỹ, trợn tròn mắt dán chặt vào viên đá, ngay cả hai cái tai thỏ xụ xuống cũng dựng thẳng lên.
Mà ánh sáng trong viên đá càng lúc càng yếu, cuối cùng chỉ còn sót lại chút ánh vàng nhàn nhạt.
Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn vị đệ tử trẻ tuổi, quả nhiên, ánh mắt ngưỡng mộ và kinh diễm của hắn đã biến mất, thay vào đó là một nỗi thất vọng sâu sắc.
Trái lại, Kỳ Dương vẫn mang vẻ mặt thờ ơ, tựa như một lão hòa thượng đã nhìn thấu hồng trần, chuyện này có hay không cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Nam tử trẻ tuổi thở dài một hơi, sau đó nhìn Kỳ Dương với ánh mắt đầy thương hại.
“Không sao cả, dù tư chất có phần tầm thường, nhưng cũng đạt tiêu chuẩn nhập môn của linh lực phái, sau này nếu chăm chỉ tu luyện, vẫn có thể đạt được thành tựu nhất định!”
Kỳ Dương không nói gì, chỉ thản nhiên gật đầu một cái, rồi nhấc chân bước đi.
Nhưng vừa mới bước được một nửa, nam tử trẻ tuổi đã đưa tay chặn lại.
Kỳ Dương nheo mắt, trong đáy mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, giọng nói cũng lạnh đến thấu xương.
“Còn chuyện gì?”
Nam tử trẻ tuổi nhìn Nguyễn Nhuyễn, sau đó ho nhẹ một tiếng, cắn răng nói:
“Con thỏ này không thể mang vào trong…”
Đột nhiên bị gọi tên, Nguyễn Nhuyễn: “……??”