Kỳ Dương đưa Nguyễn Nhuyễn vào một cửa tiệm quần áo, vài phút sau, hai nam tử bước ra.
Nguyễn Nhuyễn trên đầu đội thêm một chiếc mũ vải rách, mái tóc dài trước kia giờ được cột thành một bím thả sau lưng.
Ừm… Nếu trán nàng hói thêm một chút nữa, chắc có thể vào cung làm thái giám được rồi.
Y phục cũng đã đổi thành trang phục trung tính, nhìn qua quả thực khó phân biệt nam nữ.
Nguyễn Nhuyễn đưa tay sờ lên chiếc mũ, theo sau Kỳ Dương.
Ra ngoài hành tẩu giang hồ, so với nữ trang, mặc nam trang vẫn tiện hơn.
Hai người đang đi trên đường thì đám đông xung quanh đột nhiên lao về một hướng, ngay cả các quầy hàng ven đường cũng bỏ mặc sạp của mình mà chạy theo.
Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ơ? Thế giới huyền huyễn cũng có quản lý đô thị à???
Một nam tử vội vã chạy ngang qua hai người, Kỳ Dương nhẹ nhàng tránh đi, nhưng Nguyễn Nhuyễn bị đâm sầm vào.
Nàng bị đυ.ng đến mức lảo đảo lùi một bước, may mà phía sau có Kỳ Dương đưa tay đỡ lưng, nếu không có khi ngã chổng vó luôn rồi.
Không phải nàng phóng đại, nhưng thực sự vai nàng như sắp gãy rồi!
Nam tử chạy qua cũng dừng lại, áy náy quay đầu lại: “Xin lỗi nhé, tiểu huynh đệ, ta chạy gấp quá, không nhìn thấy ngươi.”
Lúc nãy hắn chỉ nhìn thấy Kỳ Dương, thấy y tránh đi nên cũng không để ý gì thêm, nào ngờ phía trước còn một người.
Nguyễn Nhuyễn xoa xoa vai, gương mặt co rúm trong một giây, sau đó cố gắng cười gượng: “Không sao không sao…”
Thấy nam tử này cũng đang chạy về hướng đám đông, nàng mở miệng hỏi:
“Ê, khoan đã! Đại ca, mọi người chạy đi đâu vậy, có ai đuổi theo à?”
Nam tử ngớ người, nhìn hai người họ một lượt, sau đó gãi đầu, bừng tỉnh:
“Tiểu huynh đệ, hai ngươi là người từ nơi khác đến phải không?”
Nguyễn Nhuyễn theo bản năng liếc sang Kỳ Dương, thấy y không có phản ứng gì, nàng lại nhoẻn cười, đáp:
“Đúng vậy, bọn ta vừa mới đến đây không lâu.”
Nam tử cười hì hì: “Tiểu huynh đệ không biết rồi, hai ngày này chính là đợt tuyển sinh của hai học viện lớn nhất Bắc Châu! Đã mấy năm rồi không có học viện nào tới trấn này chiêu sinh, bây giờ ghi danh vừa mới bắt đầu, mọi người đều chạy đi xem náo nhiệt!”
Thấy Nguyễn Nhuyễn vẫn còn ngơ ngác, nam tử lại giải thích thêm:
“Trấn của chúng ta là trấn nhỏ hẻo lánh nhất Bắc Châu, nếu ai được một trong hai học viện này thu nhận, dù chỉ là tạp dịch lo chuyện nhóm lửa, quét dọn, cũng đã đáng tự hào lắm rồi!”
“À đúng rồi, tiểu huynh đệ, nếu hai người cũng muốn đi xem, thì phải nhanh chân lên! Hôm qua Bắc Cực học viện đã rời đi, hiện tại chỉ còn Nam Đẩu học viện vẫn đang tuyển sinh thôi.”
“Thì ra là vậy, cảm ơn đại ca.”
“Không có gì.”
Sau khi nam tử rời đi, Nguyễn Nhuyễn bắt đầu lục lại ký ức, tìm kiếm thông tin về các học viện trong “cẩm nang tân thủ” của mình, quả nhiên có vài mẩu thông tin mơ hồ.
Trên toàn đại lục, số lượng học viện rất ít, nhưng ai có thể được chọn vào học viện đều trở thành niềm tự hào của gia tộc.
Hằng năm, các học viện lớn sẽ cử người đến nhiều nơi tuyển sinh, nhưng những khu vực hẻo lánh như trấn nhỏ này, phải mất vài năm mới có một lần cơ hội.
Nguyễn Nhuyễn xoa cằm, híp mắt nhìn về phía trước.
Vừa hay!
Nếu nàng vào học viện, chẳng phải chuyện tu luyện linh lực không còn là vấn đề nữa sao?
Học viện chính là nơi để học hành mà!
Càng nghĩ, Nguyễn Nhuyễn càng vui vẻ, quay sang nhìn Kỳ Dương, định nói ra suy nghĩ của mình, nhưng Kỳ Dương đã duỗi tay ra trước.
“Vào học viện.”
Nguyễn Nhuyễn: “Ta cũng định thế… Nhưng trước tiên, ngươi có thể thả cổ áo ta ra không?”
“Ngươi đi quá chậm.”
Mặt Nguyễn Nhuyễn cứng đờ.
Quả nhiên, giây tiếp theo, dưới tác động của ý niệm người nào đó, nàng đã biến thành một con thỏ.
“…”
Nàng ổn, không cần ai lo lắng, thật đó…