Chuyển ngữ: Hải Lam
__________________
"Niệm Niệm, cái ngọc hồ lô của cháu sao lại treo trên cổ con mặt dày này rồi? Mày đến đây làm thanh niên trí thức hay làm đồ trộm cắp hả? Chị thì đi cướp đàn ông, em thì đi ăn cắp đồ, nhà mày là ổ trộm à?"
Bà Đường vừa nhìn đã nhận ra ngay miếng ngọc hồ lô này. Đó là vật mà ba mẹ ruột của Đường Niệm Niệm đích thân giao cho bà, cùng với một nghìn đồng và năm trăm cân phiếu lương thực toàn quốc. Năm đó nhờ có số tiền và phiếu lương thực này, nhà họ Đường mới vượt qua nạn đói khủng khϊếp đó.
Chiếc ngọc hồ lô này Đường Niệm Niệm đã đeo từ nhỏ, nhưng hai năm trước con nhóc chết tiệt nói muốn sống giản dị liền tháo ngọc hồ lô ra. Bà lơ đễnh một chút liền bị con trộm không biết xấu hổ này ăn cắp mất.
Dân làng đồng loạt nhìn chằm chằm vào Liễu Tịnh Lan, ánh mắt sắc bén như dao. Có vài ánh mắt không mấy thiện ý, trần trụi dừng lại trên cổ trắng nõn của cô ta.
Liễu Tịnh Lan hoảng hốt luống cuống, quên cả cài lại cúc áo. Đầu óc cô xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ ra một lý do. Cô định nói rằng ngọc hồ lô này là đồ gia truyền của nhà mình, kiểu dáng này không hiếm, đâu phải chỉ mỗi Đường Niệm Niệm có.
Chưa kịp mở miệng, một giọng nói khác đã nhanh chóng lên tiếng: "Là tôi tặng cho đồng chí Liễu làm quà sinh nhật đấy! Miếng ngọc hồ lô này là đồ gia truyền của nhà tôi!"
Người giành lời là Hà Quốc Khánh. Anh không nỡ thấy người mình thầm thương trộm nhớ bị làm khó dễ liền đứng ra nhận ngọc hồ lô là của mình.
Anh nghĩ giống hệt Liễu Tịnh Lan, chỉ là một cái ngọc hồ lô rất bình thường thôi mà, chẳng lẽ trên đó có khắc tên Đường Niệm Niệm chắc?
Liễu Tịnh Lan thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hà Quốc Khánh bằng ánh mắt cảm kích.
Hà Quốc Khánh ưỡn thẳng lưng, đắm chìm trong cảm giác đắc ý, anh hùng cứu mỹ nhân, hoàn toàn không chú ý đến trong đám đông có một ánh mắt đau buồn thất vọng – đó chính là cô chị cả ngốc nghếch của Đường Niệm Niệm, Đường Ngũ Cân.
"Đồ gia truyền nhà cậu? Cậu họ Hà đúng không?"
Đường Niệm Niệm cười lạnh hỏi. Hà Quốc Khánh còn chưa kịp trả lời, những thanh niên trí thức khác đã đồng loạt gật đầu.
"Đã họ Hà, vậy tại sao trên ngọc hồ lô gia truyền của cậu lại khắc chữ Đường của nhà tôi?"
Đường Niệm Niệm bước tới, nhanh như chớp giật mạnh miếng ngọc hồ lô trên cổ Liễu Tịnh Lan xuống. Ở đáy ngọc hồ lô quả nhiên có khắc một chữ “Đường”.
Đội trưởng cầm lên xem, thấy đúng là có khắc chữ Đường, sắc mặt lập tức sa sầm lại.
Trong thôn tuyệt đối không cho phép có kẻ trộm cắp, Hà Quốc Khánh này nhất định phải bị trừng phạt nghiêm khắc!
"Lúc nãy tôi ... tôi nói nhầm! Là ... là Đường Ngũ Cân tặng tôi đấy, thật mà, chính cô ấy tặng tôi!"
Mặt Hà Quốc Khánh trắng bệch, không còn tâm trí nào mà anh hùng cứu mỹ nhân nữa. Bây giờ anh phải tự cứu lấy mình trước.
Nếu bị đưa đi cải tạo ở nông trường, ngay cả mạng cũng khó giữ được.
Đường Ngũ Cân tuy rất đau lòng, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người mình yêu bị đưa đi cải tạo, cô mở miệng định nhận tội thay.
Một ánh mắt sắc bén như dao chém bắn tới – đó là bà Đường.
Đường Ngũ Cân há miệng, lại ngậm lại đầy xấu hổ. Trong nhà người cô sợ nhất chính là bà nội. Cô không dám nhận tội trước mặt bà, nếu không sẽ bị bà đánh chết.
Hà Quốc Khánh đầy hy vọng nhìn Đường Ngũ Cân, chỉ nhận lại sự tuyệt vọng thấu tim gan.
Anh gào lên thảm thiết: "Đường Ngũ Cân, sao cô không nói gì? Rõ ràng là cô tặng tôi mà! Tôi không ăn trộm! Cô còn muốn tôi cưới cô không hả?"
Đường Ngũ Cân nghe vậy thì động lòng, lại há miệng định nói.
Cô thích Hà Quốc Khánh lắm, nho nhã tuấn tú, còn đeo kính, nhìn một cái là biết người có văn hóa, hơn hẳn đám thanh niên trong thôn.
Bà Đường dùng sức thúc mạnh một cái vào hông cháu gái, còn trừng mắt đe dọa. Đường Ngũ Cân lại lập tức ngậm miệng.
"Đồ trộm cắp không biết xấu hổ, còn đòi cưới cháu gái tao à? Phì, chó còn có liêm sỉ hơn mày đấy!"
Bà Đường chống nạnh, lớn giọng mắng chửi.
"Nội ơi, đừng có lúc nào cũng xúc phạm chó chứ!"
Đường Niệm Niệm nghiêm mặt, từng chữ từng chữ chỉnh lại.
Thói quen lấy chó ra so sánh của bà nội thật sự không tốt, phải sửa mới được!
Khóe miệng bà Đường giật giật, lười đôi co với con nhóc chết tiệt này, bà chuyển hỏa lực sang mắng chửi Hà Quốc Khánh và Liễu Tịnh Lan. Dựa vào trình độ vô địch chửi người khắp đại đội của mình, bà đào hết mười tám đời tổ tông nhà họ Hà, họ Dương và họ Liễu lên để mắng.
"Chó còn ... à không … lợn còn biết xấu hổ hơn chúng mày! Đứa thì lén lút cặp kè với hôn phu người ta, đứa thì ăn cắp vặt. Hai chị em nhà mày chui từ lầu xanh Tam Giang ra à? Còn thằng cóc ghẻ kia, vai không vác nổi, tay không xách nổi, đồ vô dụng như mày đòi cưới cháu gái tao à? Ngay cả con lợn nái đẻ mười tám lứa cũng không thèm lấy mày!"
Bà Đường khí thế hừng hực, phong độ vẫn mạnh mẽ như xưa, lại còn rất chu đáo tránh nhắc đến chó, để khỏi bị Đường Niệm Niệm chỉnh lại lần nữa.
Đội trưởng cuối cùng cũng lên tiếng: "Đến giờ làm rồi, đừng tụ tập ở đây nữa, mau đi làm việc đi!"
Dân làng lưu luyến không rời, vở kịch đặc sắc như vậy vẫn chưa xem đủ mà!
"Bác ba, Dương Hồng Linh cố ý đẩy con xuống sông, hại con sốt cao suýt chết. Bây giờ toàn thân con rã rời, đầu đau như búa bổ, cô ta phải bồi thường tiền thuốc men và viện phí, tổng cộng một trăm đồng!"
Đường Niệm Niệm lớn tiếng đòi tiền. Vừa rồi đánh người tốn bao nhiêu sức lực, cô phải ăn ngon để bồi bổ lại.
Cô muốn ăn thịt!
Thịt kho tàu, móng giò hầm, thịt hấp gạo nếp, thịt om dưa ... cô muốn ăn hết tất cả!
"Tôi không có đẩy ... tôi bị trượt chân ..."
Dương Hồng Linh nhất quyết không nhận, nói chuyện cứ có gió rít qua kẽ răng.
Đường Niệm Niệm lười ra tay thêm nữa, có một trăm đồng này treo lơ lửng, bà Đường và mẹ nuôi của cô – Từ Kim Phụng, chắc chắn sẽ tận lực đòi nợ.
"Trượt cái con mẹ mày! Rõ ràng là mày cố ý, tội nghiệp cháu tao sốt đến năm mươi độ, suýt nữa đi gặp ông bà rồi! Nhìn xem mặt mũi con bé trắng bệch như xác chết, đều là do mày hại cả! Đền tiền đây!"
Bà Đường chửi mắng khí thế ngút trời.
Con dâu bà – Từ Kim Phụng – cũng lập tức hưởng ứng, chửi còn độc địa hơn. Tuy mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, nhưng đối ngoại, đặc biệt là khi đòi nợ, hai người tuyệt đối đoàn kết đồng lòng.
Dân làng lặng lẽ nhìn sang Đường Niệm Niệm, mặt mày hồng hào khí sắc tốt, không nói câu nào nữa.
Nên nói hay không nên nói, hai mẹ con nhà kia đã nói hết cả rồi, họ im miệng thì hơn.
Từ Kim Phụng giữ chặt vai Dương Hồng Linh, lắc mạnh giống như Nhĩ Khang lắc Tử Vy: "Trả tiền đây, con hồ ly không biết xấu hổ! Một trăm đồng, đưa đây mau!"
"Tôi ... tôi đưa, đừng lắc nữa!"
Dương Hồng Linh chịu không nổi uy lực của hai mẹ con họ, đành đồng ý bồi thường tiền.
Chỉ là cô không có tiền, nên —
"Tịnh Lan, em trả giúp chị đi!
Dương Hồng Linh quay sang nhìn chị họ, giọng điệu đầy vẻ hiển nhiên. Liễu Tịnh Lan tức muốn hộc máu, bảo bối ngọc hồ lô ngọc của cô đã mất rồi, đau lòng như bị móc mất một khối thịt, con ngu này còn muốn cô đưa một trăm đồng nữa. Trong người cô tổng cộng chỉ có năm trăm đồng mà thôi.
Liễu Tịnh Lan không hiểu tại sao, từ sau khi mất ngọc hồ lô, trong lòng cô trống rỗng, như thể đã mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng. Cô rất muốn giành lại, nhưng đối mặt với cả thôn, cô không dám.
Sau này cô sẽ nghĩ cách lấy lại. Miếng ngọc hồ lô này tuyệt đối không thể để rơi vào tay Đường Niệm Niệm.
Ngọc hồ lô có thể làm người ta ngày càng xinh đẹp. Đường Niệm Niệm vốn đã xinh đẹp sẵn, có thêm ngọc hồ lô chẳng phải như hổ mọc thêm cánh sao? Cuối năm nay Chu Tư Nhân sẽ sang đây, không chừng sẽ lại yêu con tiện nhân đó.
Cô phải nghĩ cách lấy lại ngọc hồ lô ngọc trước khi Chu Tư Nhân tới.
Liễu Tịnh Lan lấy ra một trăm đồng. Bà Đường định đưa tay ra lấy, Đường Niệm Niệm còn nhanh hơn bà, nhét gọn mười tờ tiền vào túi, rồi cười toe toét nói với bà Đường: "Về nhà cháu đưa lại cho bà."
Bà Đường bực bội hừ một tiếng, tiếc nuối vì động tác quá chậm, để con nhóc chết tiệt cướp mất.
"Bác ba, Hà Quốc Khánh ăn cắp đồ, phẩm hạnh bại hoại, không thể để hắn tiếp tục ở lại trong thôn!" Đường Niệm Niệm lớn giọng nói.
Sắc mặt Hà Quốc Khánh trắng bệch, hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất cầu xin tha thứ.