Năm đó, trong chiến dịch Ngọc Hiểu Sơn, ông bị trọng thương nhưng vẫn cố sức gϊếŧ địch hơn trăm người, thậm chí còn cứu được Tiền Định Quốc Công một mạng. Khi khải hoàn hồi triều, ông đáng lẽ được phong quan tiến tước, nhưng thân thể không còn khỏe mạnh như xưa, liền dâng sớ xin từ chức, dùng số ngân lượng được ban thưởng để mở ra võ quán Hồng Môn .
Những giáo đầu trong võ quán hầu hết đều là binh sĩ Tô gia quân đã giải ngũ, mỗi người đều tinh thông võ nghệ, lại từng kinh qua chiến trận, thực lực không thể xem thường.
Đường phụ cùng Chu quán trưởng có giao tình sâu đậm, hai người vốn là hảo hữu. Trước kia, vị hộ viện Ngô Xuyên ở hiệu cầm đồ cũng là do Chu quán trưởng tiến cử.
Sau này, việc kinh doanh sa sút, hiệu cầm đồ không còn khả năng giữ người, Đường phụ liền nhờ Chu quán trưởng cho Ngô Xuyên trở về võ quán làm giáo đầu. Nay muốn mời hắn về làm hộ viện, cũng không biết đối phương có đồng ý hay không.
Tới trước cửa võ quán, sau khi trình bày ý muốn cầu kiến, một tiểu tư trẻ tuổi, thân hình tráng kiện nhanh chóng vào trong thông báo. Chẳng mấy chốc, hắn quay trở ra, cười nói:
“Nhị vị, mời vào trong. Quán trưởng muốn cùng hai vị trò chuyện.”
Đường Nguyệt và Đường Minh Tùng theo chân hắn bước vào đại sảnh tiếp khách. Vừa mới an tọa, đã có người dâng trà lên.
Không bao lâu sau, một giọng nói sang sảng vang lên từ phía cửa:
“Nguyệt tỷ nhi, Minh Tùng, dạo gần đây vẫn ổn cả chứ?”
Một nam nhân thân khoác trường sam đen sẫm, quần luyện công xám tro, mặt mày cương nghị, râu ria rậm rạp bước vào, ngồi xuống chủ vị. Hắn mỉm cười hiền hòa, chờ hai tỷ đệ hồi đáp.
Đường Nguyệt mỉm cười đáp lễ:
“Đa tạ Chu bá phụ quan tâm, chúng cháu đều ổn cả. Ngược lại, bá phụ vẫn tráng kiện như xưa, vừa mới luyện võ xong ạ?”
Dù cách mấy bước chân, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng toát ra từ người ông sau khi luyện công. Vị Chu quán trưởng này hô hấp đều đặn, tinh thần phấn chấn, hiển nhiên thân thể vẫn còn dẻo dai lắm.
Đường Minh Tùng chỉ lặng lẽ quan sát, không nói lời nào. Trong lòng hắn vẫn còn nhớ rõ Chu bá phụ là người hào sảng thân thiện, lần này cũng không ngoại lệ. Khi phụ thân qua đời, vị bá phụ này không chỉ đích thân đến phúng viếng, mang theo bạch kim mà không hề nói nhiều, lúc rời đi còn căn dặn nếu có khó khăn, cứ đến võ quán Hồng Môn tìm ông.
Chu Thu Sinh nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, bất giác nhớ đến cố nhân đã sớm lìa đời, ánh mắt cũng theo đó mà trầm xuống. Giọng nói vốn sang sảng, thường ngày trên sân huấn luyện vang vọng đầy uy nghi, nay cũng trở nên ôn hòa hơn:
“Vừa tỷ thí xong. Sáng nào võ quán cũng có giờ luyện tập, lúc này đang là thời điểm giao đấu, sau đó mới bắt đầu huấn luyện chính thức.”
Nhớ ra chuyện quan trọng, ông hỏi thẳng:
“Ta nghe nói hai đứa muốn mời Ngô Xuyên trở về làm hộ viện? Chẳng hay có phải định tiếp tục mở lại hiệu cầm đồ?”
Đường Nguyệt không chút giấu giếm, gật đầu đáp:
“Đúng vậy. Hiệu cầm đồ là tâm huyết cả đời của phụ mẫu, từ nhỏ cháu đã theo họ học hỏi, nay cũng muốn thử xem có thể vực dậy được hay không.”
Chu quán trưởng là cố hữu của phụ thân, luôn thật lòng quan tâm bọn họ, bởi vậy Đường Nguyệt càng thêm nghiêm túc mà nói:
“Sau khi khai trương lại, cháu sẽ đảm trách quản lý chính, Minh Tùng phụ trách ghi chép biên lai. Các việc đối soát sổ sách, kiểm kê kho hàng, hai chúng cháu cùng xử lý, hẳn có thể vận hành ổn thỏa. Chỉ là hiện tại, trong nhà chỉ còn lại ba tỷ đệ, khó tránh khỏi có kẻ nhòm ngó, nên muốn mời Ngô đại ca trở về trông coi, tránh xảy ra trộm cắp.”